(*) Trích nguyên văn trong truyện tam sinh tam thế chẩm thượng thư của Đường Thất công Tử.
Tô Tịnh Đình kinh hỷ không dám khinh suất, đứng dậy chấp tay thi lễ trở lại: ‘’Được đế vương Thanh Khâu nhìn đến là vinh
hạnh của tiểu nữ nhà ta. Nhưng thứ lỗi tiểu nữ trước giờ được sủng sinh kiêu tính tình không tốt mong xứ thần về nói với đế
vương tìm người khác thích hợp hơn.’’
Tên đó cất giọng sang sảng, kiên định dường như đã được dặn dò từ trước: ‘’Đế vương của bọn ta đã chỉ thị đích danh tôn nữ
và định ngày lành tháng tốt là 15 tháng này mong Tô phủ gấp rút chuẩn bị để đế Vương đón dâu. Có yêu cầu gì cứ nói.’’
Đây giống như là cưỡng hôn ép gã chứ đâu phải là cầu thân? Mọi thứ đều đã được ấn định rõ ràng không cho phép từ chối.
Tiểu Khiết nghe có phần không cam tâm. Cô từ mành phong chạy ra nhìn thẳng sứ giả, lớn tiếng tuyên bố: ‘’Ta không gả.’’
Nhìn vị tiểu thư này từ đầu tới chân thầm đánh giá trong lòng, Đoán chắc đây là người mà đế vương ngày đêm mong nhớ
muốn rước về làm vương hậu, tên sứ giả đáp: ‘’Tiểu thư không thể không gả. Nếu không… cả Tô phủ đừng hòng được sống
yên!’’ – Ý tứ trong câu này rất rõ ràng nếu Tiểu Khiết không chịu gã đi thì toàn bộ Tô phủ phải chết.
Mọi người có mặt ở đây nghe mà rã rời tay chân. Họa từ đâu ập xuống Tô phủ bọn họ thế này không biết? Giờ phải làm sao
mới tốt đây?
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì tên sứ giả lại hướng Tô Tịnh Đình chắp tay hành lễ: ‘’Tô đại nhân cứ vậy mà
làm tại hạ xin cáo lui trước. Hẹn ngày đến rước dâu chúng ta sẽ tái ngộ.’’ – Nói rồi tên đó cùng đám tùy tùng xoay người một
cái biến mất vào không trung chỉ để lại lễ vật là những rương châu báu quý giá. Nếu không có những thứ này người ta sẽ
không tin ở đây từng có người đến đây cầu thân đấy.
Mọi người lại thêm một phen khiếp sợ. Tiểu Khiết nước mắt đầy mặt ôm lấy Tô Tịnh Đình, khóc lóc nói: ‘’Con không muốn gả
cho Hồ yêu đâu phụ thân…’’
Vỗ vỗ lưng cô an ủi Tô Tịnh Đình trấn an: ‘’Con yên tâm ta tuyệt đối không để Hồ yêu mang con đi đâu… Ta lập tức đi tìm cao
nhân thu phục hồ yêu.’’
Lâm Hạnh Phương bây giờ mới lên tiếng: ‘’E rằng hồ yêu không dễ thu phục.’’ Tâm trạng bà bây giờ thật sự rối như tơ vò. Tuy
nha đầu này hay gây chuyện với bà nhưng bà không hề có cảm giác vui khi người gặp nạn.
Tô Tịnh Đình biết rõ điều đó nhưng ông không chấp nhận sự thật này, lớn tiếng quát: ‘’Bà im ngay cho tôi. Tôi nhất định có
cách cứu tiểu nữ.’’
Lâm Hạnh Phương sợ mất mật không dám nói thêm lời nào. Riêng Tịnh Yên nãy giờ vẫn đứng một bên xem tuồng hay giờ
mới lên tiếng: ‘’Hồ yêu đó chỉ đích danh tỷ tỷ rồi nếu phụ thân cứ kiên quyết không gả e rằng Tô phủ sẽ không sống nổi… hy
sinh tỷ ấy để Tô phủ được yên ổn không phải tốt rồi sao?’’
‘’Câm miệng cho ta!’’ – Tịnh Yên chưa nói hết câu đã bị Tô Tịnh Đình ngăn lại. Đây là đứa con ông coi như ngọc ngà, bảo bối
trân quý vô cùng sao có thể gã đi như vậy được. Hồ yêu kia muốn cưới con ông làm gì? Lỡ đâu hắn ta muốn dùng cô luyện
binh pháp gì đó thì sao? Gã đến đó Tô Tịnh Đình cũng không biết làm thế nào để gặp lại Tiểu Khiết như vậy há chẳng phải
ông mất đi đứa con sao?
Tiểu Khiết trừng mắt nhìn Tịnh Yên tức giận, nói: ‘’Có gã ngươi đi mà gã.’’
‘’Nhưng hồ yêu kia là chỉ đích danh tỷ tỷ. Tỷ tỷ xem lại bản thân đã làm gì mà để cho cái thứ đó nhìn trúng mình.’’ – Tịnh Yên
nói năng vẫn rất có chừng mực lễ độ. Mặc dù trong lòng cô cực kì ghét người này không coi cô ta là đại tỷ của mình. Nếu
không có Tiểu Khiết thì cha sẽ không ghẻ lạnh với Tịnh Yên.
”Ta không có…’’ – Tịnh Khiết nói không được tự nhiên. Hình như cô nhớ ra gì đó… Không lẽ hồ yêu đó chính là con hồ ly nhỏ
được cô cứu sống mấy hôm trước. Trong đầu cô vô thức hiện lên một con vật nhỏ với bộ lông đỏ rất đáng yêu. Không ngờ con
vật nhỏ tưởng chừng vô hại đó vậy mà lại là đế vương của Thanh khâu. Tịnh Khiết thật sự rất hối hận vì không nghe lời
khuyên của Ninh Vân và Tuyết Mai. Giờ thì thật sự chuốc lấy phiền phức rồi. Trong lòng buồn bực nhưng không thể nói với ai
chỉ có thể giấu riêng mình.