"Cô ấy đưa cô đến phòng thí nghiệm làm gì?", Kim Phi hỏi.
Quan Hạ Nhi là người bảo vệ gia đình nhất, biết bí mật trong phòng thí nghiệm rất đáng giá, vậy nên không dễ dàng đưa người khác vào.
"Hạ Nhi và Uyển Nương chẳng phải đang điều chế tinh dầu sao, trong thôn chỉ có ta từng đi đến kinh thành, bọn họ điều chế ra chỉ có thể tìm ta đến nhờ ngửi thử..."
Dù sao cũng nói rồi, Khánh Mộ Lam liền nói thẳng luôn.
"Cho nên cô uống trộm rượu của ta?"
Kim Phi đưa tay gõ lên đầu Khánh Mộ Lam: "Cô có biết rượu kia chưa được xử lý xong, không thể uống bừa, nhỡ may cô trúng độc, ta biết ăn nói thế nào với Khánh Hoài?"
Khánh Mộ Lam chột dạ co đầu rụt cổ, còn thè lưỡi.
Cửu công chúa đứng bên ngây người nhìn.
Bởi vì cùng chung sở thích, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam có quan hệ rất tốt.
Nhưng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cô ấy thấy vẻ mặt nữ tính như vậy của Khánh Mộ Lam.
Có thể thấy được Khánh Mộ Lam vô cùng tin tưởng và lệ thuộc Kim Phi.
Ba người vui vẻ ăn, bỗng Đại Lưu lặng lẽ đi vào.
Khi nhận được tin, huyện lệnh suýt nữa đái ra quần.
Thật ra không riêng gì huyện lệnh Kim Xuyên, còn cả quận trưởng Quảng Nguyên vừa nhận được tin lúc này đang đội mưa ra khỏi thành, đi ngay trong đêm đến Kim Xuyên.
Huyện lệnh đến để gặp Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tiện đáp lời Đại Lưu, ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa.
Lúc trước Cửu công chúa còn vui vẻ nói chuyện cười đùa với Khánh Mộ Lam, nghe thấy huyện lệnh đến lập tức khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung.
Lạnh lùng nói: "Để ông ta đợi đi".
"Vâng!"
Đại Lưu nhìn Kim Phi, khom lưng đi ra.
Dưới núi, huyện lệnh và tùy tùng mặc áo tơi, đứng trong màn mưa, lặng lẽ chờ đợi.
Nhìn thấy Đại Lưu xuống núi, Trương huyện lệnh vội vàng tiến lên đón tiếp.
"Đại Lưu huynh đệ, công chúa điện hạ như nào rồi?"
"Điện hạ còn đang ăn cơm, xin đại nhân đợi chút".
"Vậy điện hạ có nói còn phải đợi bao lâu không? Với lại sắc mặt điện hạ trông như nào?"
Huyện lệnh khẽ lại gần Đại Lưu, rút ra một thỏi bạc, khẽ dúi vào tay Đại Lưu.