“Ngươi quay về nói với Lương ca, bảo huynh ấy cử người đưa tất cả những cô nương đó tới đỉnh Song Đà làm muối, bên này đúng lúc chúng ta đang cần người”.
"Chuyện này...”
Đường Phi hơi do dự, hỏi: “Tiên sinh, những cô nương này đều là người nơi khác, nếu bọn họ truyền phương pháp làm muối ra ngoài thì sao?”
“Không sao, Mãn Thương đã có chuẩn bị rồi”.
Kim Phi lắc đầu nói.
Xưởng làm muối áp dụng công nghệ làm việc theo dây chuyền, mỗi xưởng chịu trách nhiệm phụ trách các quy trình khác nhau.
Hơn nữa còn nghiêm cấm công nhân chạm vào thùng lọc, cùng lắm là được nhìn thấy thùng sắt lớn, nhưng không biết thùng sắt đựng cái gì.
Thấy Kim Phi nói vậy, Đường Phi hành lễ rồi quay người rời đi.
Lúc tới hắn cưỡi ba con ngựa, bây giờ lên đường thì có thể quay lại làng Tây Hà trước khi trời tối.
Đường Phi mới vừa rời đi, thì Quan Trụ Tử tới.
“Kim Phi, muối khoáng trên thuyền đều đã giao tới, lát nữa ta sẽ trở lại mỏ sau núi”.
Kể từ khi Quan Hạ Nhi gả cho Kim Phi, cuộc sống của nhà họ Quan cũng được cải thiện, mỗi ngày đều có thịt.
Quan Trụ Tử trước kia vừa cao vừa gầy, giờ đã có da có thịt hơn, càng ngày càng vạm vỡ.
Lại được Kim Phi giao nhiệm vụ quan trọng, hắn tự tin hơn trước rất nhiều, giọng nói cũng to hơn không ít.
“Đi đường cẩn thận, mỏ bên kia giao cho huynh”.
Kim Phi cũng rất hài lòng với những thay đổi của Quan Trụ Tử, khích lệ nói: “Nếu cần gì thì cứ nói thẳng cho ta biết, cần tiền cho tiền, cần người cho người”.
“Ta không cần tiền cũng không cần người, nhưng nếu có thể, thì đệ nghĩ cách mua mấy chiếc thuyền đi”.
Quan Trụ Tử nói: “Thuyền lớn đi qua nơi này của chúng ta đa số là vận chuyển hàng hóa, tìm thuyền trống quá khó, lần này ta ở trên bờ đợi mấy ngày mới thấy một chiếc, hơn nữa bọn họ thấy gần như vậy nên cũng không muốn nhận làm cho chúng ta, cuối cùng ta đưa thêm ba mươi lượng bạc thì bọn họ mới đồng ý.
Sau này, khi xưởng làm muối của chúng ta phát triển hơn, không thiếu chỗ cần dùng thuyền, nếu luôn thuê thuyền của người khác, sẽ không được lợi nhiều”.
“Đây cũng là một vấn đề”, Kim Phi khẽ gật đầu: “Được, ta biết rồi, ta sẽ tìm cách thu xếp”.
“Được, Kim Phi, ta đi đây”.
Quan Trụ Tử vẫy tay, dẫn một nhóm đàn ông từ làng Quan Gia xuống núi.
Kim Phi quay đầu dặn dò: “Đại Lưu, có lẽ Lão Đường vẫn chưa xuống núi, ngươi mau cử người đuổi theo, bảo Lão Đường nói với Lương ca, để nhân viên hộ tống thăm dò bên thương hội xem nơi nào có xưởng đóng thuyền, nếu có thể làm loại thuyền lớn theo yêu cầu thì càng tốt”.
Những điều Quan Trụ Tử nói đều có lý, nếu xưởng làm muối phát triển thì không thể không có thuyền.
Đây là điều mà trước đây Kim Phi chưa từng nghĩ đến.
“Được!”
Đại Lưu đáp lại, vội vã chạy xuống núi.
Đường Phi vội vã trở về làng Tây Hà ngay trong đêm, sáng sớm hôm sau, Trương Lương đã cử người hộ tống các cô nương đang tụ tập bên ngoài làng Tây Hà lên đường.
Làng Tây Hà ở phía Tây Kim Xuyên, đỉnh Song Đà ở phía Đông sông Gia Lăng, các cô nương mất hai ngày để đến đó.
Cùng đi với các cô nương còn có một chiếc xe chở những vật dụng cơ bản như quần áo, giày.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!