Lưu Quỳnh vội vã gật đầu: “Sau này ta bảo đảm, bất cứ chuyện gì cũng đều nghe theo tiên sinh”.
“Tiên sinh…Thiết Lâm Quân…giao cho ngài nhé…”
Khánh Hoài níu lấy ống tay áo của Kim Phi, khó nhọc nói.
“Hầu gia chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh, đợi ngài khoẻ rồi, ta nhất định sẽ giao lại Thiết Lâm Quân vào tay ngài”.
Kim Phi ngồi thụp xuống, khẽ vỗ lên bả vai Khánh Hoài.
“Ông Triệu…”
Khánh Hoài lại nhìn về phía ông lão: “Ta biết tướng quân Phạm cử ông tới… để giám sát cậu Kim… ông có thể nhìn… thế nhưng ta không hy vọng ông hỏi tới quân vụ… càng không thể đụng chạm tới cậu Tiêu…nếu không…giết…”
Nói xong những lời này, Khánh Hoài lại chìm vào hôn mê.
“Điều kiện ở nơi này quá tệ, Lưu Quỳnh, lát nữa chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa Hầu gia tới thành Vị Châu, tìm thầy lang tốt nhất để chữa trị”.
Kim Phi đứng dậy nói.
Sau đó lại nói với quân y: “Ngươi cũng đi theo, sau này rửa miệng vết thương cho Hầu gia phải dùng rượu mạnh, vải bông băng bó miệng vết thương cũng phải dùng thời gian đun một tách trà bằng nước sôi mới được, đã hiểu chưa?”
“Rõ!”
Quân y vội vàng dập đầu đáp lời.
Đưa xe ngựa của Khánh Hoài và Lưu Quỳnh ra khỏi quân doanh, Kim Phi lại trở về.
Lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, quân sĩ chặt tre trên núi đã mang theo một nghìn cây tre trở về.
Chung Ngũ tiếp nhận doanh trại tiền phong Thiết Lâm Quân, vừa khéo năm trăm người, mỗi người đều ôm một cây tre dài bốn, năm mét, lần mò trong đêm tối đi về phía bãi sông bên trong Thanh Thuỷ Cốc.
Tiểu đoàn Tiên Phong vừa đi, lại thêm binh sĩ của doanh trại khác vác xẻng, cuốc,…cũng đi về phía bãi sông.
“Lúc này bọn họ vào cốc làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nhân đêm tối tập kích vào đại bản doanh của Đảng Hạng?”
Ông Triệu trừng mắt hỏi: “Có vài người như vậy mà cũng đòi đi tập kích đại bản doanh của Đảng Hạng có khác gì tìm cái chết!”
“Hầu gia nói rồi, ông không được hỏi đến quân vụ!”
Kim Phi lạnh lùng liếc nhìn ông lão: “Ta hy vọng không có lần sau!”