Kim Phi cười xua tay với hai người họ, dẫn theo Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đi thẳng qua khu huấn luyện.
Ở dưới chân núi nằm phía sau cùng của nơi đóng quân cũng có hai gian nhà mái ngói, nơi này chính là nhà kho sau núi.
Lúc Kim Phi tới nơi thì Đường Phi đã dỡ hết đồ từ trên lưng ngựa xuống và đẩy tới trước cửa nhà kho.
Tới kinh thành một chuyến, đi về cần rất nhiều ngày, cựu binh đều khá nhớ nhà, trước đây lúc đi qua khu sắp xếp, không ít cựu binh đều nhìn thấy vợ con mình, nhưng lại chẳng có ai rời đi mà toàn bộ đều ôm cung nỏ hoặc Hắc Đao canh giữ xung quanh.
“Tiên sinh! Phu nhân!”
Cựu binh đồng loạt chào hỏi ba người Kim Phi.
“Mọi người vất vả rồi”.
“Tiên sinh, Lạc Lan cô nương bảo ta giao cái này cho ngài”.
Đường Phi rút ra một bức thư từ trên người, dùng hai tay đưa tới trước mặt Kim Phi.
“Dày thật đấy”.
Kim Phi cười kiểm tra lại xi gắn, sau đó mới mở thư ra.
Lạc Lan kể lại một lượt những chuyện ở kinh thành qua bức thư, sau đó gửi kèm theo một tờ hóa đơn ở cuối thư, bên trong ghi chép từng phần thu nhập và tiêu xài của bọn họ sau khi tới kinh thành và cả khoản tiền còn lại.
“Sao rồi, Lạc Lan bên phía kinh thành có thuận lợi không?”
Đường Tiểu Bắc phát hiện biểu cảm của Kim Phi có gì đó không đúng lắm thì nhíu mày hỏi.
“Muội tự đọc đi”.
Kim Phi đưa bức thư và các khoản mục cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc nhanh chóng xem qua một lượt, hai mắt ngày càng mở to.
Lúc nhìn thấy con số tổng kết bên trong sổ sách, Đường Tiểu Bắc không khỏi hít sâu.
“Tướng công à, Lạc Lan ở kinh thành thế nào rồi? Có phải không thuận lợi không?”
Quan Hạ Nhi vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vô cùng sốt ruột.
“Không phải không thuận lợi mà là quá thuận lợi”.
Kim Phi hỏi: “Nàng có biết cô ấy kiếm được bao nhiêu bạc từ kinh thành không?”
“Bao nhiêu?”, Quan Hạ Nhi hỏi.
“Hơn tám mươi nghìn lượng!”
“Hơn...hơn tám mươi nghìn lượng hả?”, Quan Hạ Nhi nghi ngờ bản thân nghe nhầm.