Kim Phi đã thuộc lòng các quy định của Đại Khang, và tự tin nói: "Nhiều nhất là bốn hoặc năm ngày, ông ta sẽ phải mở cổng thành!"
"Đúng vậy, sau khi tìm được Tiểu Bắc cô nương, lão Tiêu liền vội vàng mở cổng thành, một ngày cũng không dám đóng".
Nói đến đây, Thiết Chùy ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi, tiên sinh, lão Tiêu là đô úy phủ binh, hắn quản thúc huyện úy, chúng ta có thể đến gặp lão Tiêu để được giúp đỡ. Đến lúc đó, Triệu huyện ý không mở được cửa thành ra đâu có được!"
"Đợi ngươi nghĩ ra thì chuyện cũng đã muộn rồi!"
Kim Phi nói: "Ta đã phái người đi Quảng Nguyên, nếu như tốc độ đủ nhanh, trưa ngày mai lão Tiêu có thể đến Kim Xuyên".
Trên thực tế, y nhờ lão Tiêu giúp đỡ không phải vì cổng thành, mà vì huyện úy là một mệnh quan triều đình, không dễ điều động, mà đô úy là cấp trên trực tiếp của huyện úy, mời đô úy là phù hợp.
Chỉ cần Triệu huyện ý bị loại bỏ, Tiêu đô úy có thể có lý do chính đáng xếp người của mình tiếp quản.
Kim Phi tin rằng Tiêu đo úy sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ việc này.
"Đúng là tiên sinh nghĩ chu đáo".
Thiết Chùy gãi đầu và cười ngu ngốc.
“Triệu huyện ý phong tỏa cửa thành, đại khái là biết chuyện đã bại lộ, nói không chừng có thể chó cùng rứt giậu đó”.
Kim Phi nói: "Hai ngày nữa ngươi cẩn thận một chút, thay ta canh giữ tất cả cửa thành, đừng để ông ta lẻn chạy mất".
"Yên tâm tiên sinh, nếu như để cho ông ta chạy thoát, thì cứ chặt đầu của ta!"
Thiết Chùy vỗ ngực cam đoan.
...
Vẫn là căn phòng đó ở quán rượu Ngụy Gia.
Một gia nô cẩn thận đóng cửa lại, sợ làm ồn quá sẽ tạo họa.
Triệu huyện ý mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, đang đi vòng quanh phòng như kiến bò trên chảo nóng.
Hai thân hào Bành Chu cũng giống như mất sổ gạo, ngồi bên cạnh với vẻ mặt buồn bã.
Đằng sau hai người, Phùng tiên sinh cũng cau mày.
Từ tối hôm qua, bọn họ vẫn chờ đợi tin tức từ bên ngoài thành, nhưng binh phủ đã đến nói với họ rằng Triệu Khoan, người đến báo tin, đã bị bắt cóc ở cổng thành.
Vừa rồi một gia nô khác đến báo cáo rằng mấy binh phủ đã nhìn thấy Kim Phi bên ngoài thành.
"Làm sao có thể vậy được?"
Bành lão gia tự lẩm bẩm: “Ba trăm thổ phỉ cơ đấy, Kim Phi chỉ có hai mươi thị vệ, làm sao chạy thoát được?”
Đừng nói rằng ông ta không nghĩ ra, cả Triệu huyện ý và Chu lão gia cũng không nghĩ ra.