Kim Phi mở cửa, thu lại sự dung tục trên mặt, khôi phục lại sự nghiêm túc.
"Đã tìm ra ai ra lệnh chưa?"
"Hỏi ra được rồi".
Trương Lương cười lạnh nói: "Khi những kẻ này bắt nạt người khác, kẻ nào cũng hung dữ. Rơi vào tay chúng ta, kẻ nào cũng trở nào nên hèn nhát. Ta chỉ cần bảo Nhị Khuê dùng chút thủ đoạn là chúng đã khai hết rồi".
"Nói như nào?"
"Ban đầu, những kẻ này cố gắng nói dối ta, nói rằng Mặt sẹo và thủ lĩnh sơn tặc của núi Đăng Đài là anh em sinh tử. Người của chúng ta đã quét sạch núi Đăng Đài, tất cả bọn chúng đều được Mặt sẹo gọi đến để trả thù cho núi Đăng Đài".
Trương Lương nói với một nụ cười mỉa mai: "Sau đó, lại nói là một người tàn tật họ Lưu đã thuê họ với mục đích cướp và giết tiên sinh.
Tuy nhiên, không ai trong số chúng thừa nhận rằng có quan hệ với Triệu huyện ý, ta đã yêu cầu Nhị Khuê tiếp tục hỏi, nhưng cũng nghĩ không còn tra ra được gì nữa đâu".
"Ta cũng cho là như vậy, nếu Triệu huyện ý là người làm, nhất định sẽ không lộ liễu như vậy, ông ta nhất định sẽ tìm một người trung gian cùng một cái cớ".
Kim Phi nói: "Tên thọt họ Lưu chắc chắn là một trong những người trung gian, và núi Đăng Đài là một cái cớ. Có thể tìm thấy tên thọt họ Lưu không?"
"Có thể, bọn họ có nhắc tới cái hang ổ cũ của tên thọt họ Lưu, ta đã phái người đi bắt người rồi".
Trương Lương nói: "Tuy nhiên, quan điểm của ta giống với của tiên sinh, Lưu thọt có thể chỉ là một trong những người trung gian. Ngay cả khi ông ta bị bắt, cũng không thể trực tiếp làm chứng chống lại Triệu huyện ý được".
"Không sao, chúng ta cứ đi từng bước một, trước bắt cứ bắt người đã rồi tính tiếp".
Kim Phi bất đắc dĩ nói.
Sự việc này xảy ra quá đột ngột, Kim Phi không ngờ huyện úy và thân hào lại táo tợn như vậy, y đã mất cảnh giác và có vẻ hơi bị động.
"Xem ra chúng ta cần phải mau chóng thành lập lực lượng tình báo của chính mình, nếu không chúng ta sẽ giống như người mù, đợi người khác gọi mới biết được".
Sự việc này cũng nhắc nhở Kim Phi và khiến y nghĩ đến việc xây dựng một tổ chức tình báo một lần nữa.
Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn trăng: "Lương ca, người trong thôn hẳn là sắp tới rồi, chúng ta đi chờ đi".