Vừa dứt lời liền nhìn thấy Mãn Thương dắt ngựa đi ra.
“Ta không có gì để thu dọn cả…”
Quan Hạ Nhi nhìn ngựa chiến một cái, đỏ mặt nói: “Tướng công à, ta không biết cưỡi ngựa, hay là chúng ta đi bộ đi?”
“Đi bộ qua đó thì mất nhiều thời gian lắm”.
Kim Phi nói: “Không cần nàng cưỡi, ta cưỡi là được rồi”.
Thôn Quan Gia không xa, nhưng gần đây Kim Phi thực sự rất bận, không có thời gian đi bộ qua đó.
“Vậy được”.
Quan Hạ Nhi cúi đầu đi theo Kim Phi tới bên cạnh ngựa.
Chỉ có một con ngựa, hai người cùng cưỡi, cô chỉ có thể ngồi trong lòng của Kim Phi.
Nghĩ đến việc Kim Phi ôm mình trong lòng rồi phi ngựa nước đại, ngoài một chút ngượng ngùng, cô còn cảm thấy tràn đầy mong chờ…
Dáng ngựa chiến rất cao, Quan Hạ Nhi muốn leo lên có chút khó khăn.
Kim Phi đang chuẩn bị đỡ thì đột nhiên Nhuận Nương mang một cái ghế đẩu đến một cách rất hợp lý.
Quan Hạ Nhi giẫm lên ghế đẩu, vụng về trèo lên lưng ngựa.
Bây giờ Kim Phi đã rất quen thuộc với ngựa chiến, khéo léo dịch người ngồi ra phía sau Quan Hạ Nhi.
Một người ngồi trên lưng ngựa thì rất thoải mái, nhưng hai người ngồi thì có hơi chật.
Tấm lưng của Quan Hạ Nhi dường như đã áp chặt vào ngực của Kim Phi.
Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, cơ thể Quan Hạ Nhi cứng ngắc, ngây người ra, quên cả động đậy.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, hai người đi đâu vậy, muội cũng muốn đi”.
Tiểu Nga dắt theo mấy đứa trẻ chạy từ bên ngoài vào, đúng lúc gặp hai người đang cưỡi ngực liền lập tức lao tới hỏi.
“Ta và tỷ tỷ đi tới thôn Quan Gia một chuyến, lát nữa sẽ quay về”.
Kim Phi đáp: “Ngựa chỉ ngồi được hai người thôi, lần sau sẽ đưa muội theo”.
Tiểu Nga đang chuẩn bị quậy ầm lên, nhưng vừa nghe thấy thôn Quan Gia liền nói: “Hai người đi đi, muội không đi đâu”.
Thôn Quan Gia dường như đã trở thành ám ảnh tâm lý thời niên thiếu của Tiểu Nga, ở nhà tỷ phu tốt biết bao, mỗi ngày đều được ăn ngon mặc ấm, mọi người cũng đều rất yêu quý cô bé.
Nhỡ về thôn Quan Gia, tỷ phu không cho cô bé quay lại nữa thì phải làm sao?
“Ngoan, lần sau Lương ca đi huyền phủ, ta sẽ bảo huynh ấy mang đồ ăn ngon về cho muội”.