Một tướng người Đảng Hạng cuối cùng không chịu nổi nữa liền yêu cầu: "Đại soái, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách giải cứu những huynh đệ bị bắt".
"Đương nhiên ta muốn cứu những huynh đệ bị bắt, nhưng cứu như thế nào? Ngươi có thể phá trận pháp kỳ quái của Thiết Lâm Quân không?"
Lý Kế Khuê cáu kỉnh hỏi.
"Ta……"
Đại trướng lại trở nên im lặng.
Trời tối dần, phụ tá ngồi trong góc đột nhiên đứng dậy nói: "Đại soái, ta có một giải pháp, có thể dùng được".
Lý Kế Khuê mắt sáng lên, thúc giục: "Tiên sinh mau nói đi".
"Có rất nhiều Hán nô ở các quận gần đó. Chúng ta có thể đưa Hán nô ra làm quân tiên phong".
Phụ tá cho biết: "Đại Khang được biết đến là nước danh xưng lễ nghi, coi trong nhân nghĩa luân lý. Rất có thể Thiết Lâm Quân sẽ không tấn công Hán nô. Trong trường hợp này, Hán nô có thể lấp lên trên hố bẫy ngựa, người của chúng ta cũng có thể chà trộn vào trong đám người đó để vào trong Thiết Lâm Quân”.
"Nếu Thiết Lâm Quân giết đám người đó thì sao?"
Một vị tướng của người Đảng Hạng nói: "Chiến trường không phải là nơi dành cho lòng nhân từ, chính nghĩa và đạo đức".
"Năm ngoái chúng ta đã cướp nhiều Hán nô như vậy. Nếu Thiết Lâm Quân muốn giết thì lần sau cướp nhiều chút là được".
Phụ tá nói: "Triều đình của Đại Khang đang giao tranh ác liệt. Cha của Khánh Hoài, Khánh Quốc công, có nhiều kẻ thù chính trị trong triều. Nếu Thiết Lâm Quân tàn sát Hán nô, ông ta chắc chắn sẽ bị kẻ thù chính trị công kích, đến lúc đó nói không chừng chúng ta không cần động thủ, Hoàng Đế Đại Khang sẽ ra tay xử lý Thiết Lâm Quân ấy chứ".
"Quả là kế hay".
Lý Kế Khuê giơ ngón tay cái lên và nói: "A Thạc, đến thành gần nhất ngay lập tức, mang tất cả Hán nô trong thành về đây".
"Vâng!"
Một vị tướng người Đảng Hạng nhận lệnh rời đi ngay lập tức.
Giữa trưa ngày hôm sau, liền có Hán nô liên tục được đưa tới.
Kéo dài trong ba ngày, số Hán nô lên tới hơn 2.000 người rồi mới dừng lại.
"Ta biết rằng nhiều người trong số các ngươi mơ ước được trở lại Trang Nguyên. Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi cơ hội này".
Lý Kế Khuê đứng trên bục cao ra hiệu cho quân lính mở đường: "Các người có thể đi. Đi theo con đường này mười dặm về phía nam, đó là Thanh Thủy Cốc. Sau khi đi qua Thanh Thủy Cốc, các ngươi có thể về nhà".
Hán nô không ai động đậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không tin có chuyện tốt như vậy.
"Lũ tiện chủng. Bọn chúng thường làm ầm ĩ chuyện quay trở lại Trang Nguyên. Bây giờ cho về thì không về!"
Lý Kế Khuê hét lên một cách lạnh lùng: "Đá chúng đi cho ta".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!