“Vâng”, Đại Lưu nhanh chóng ghi nhớ.
“Lão An, ông cưỡi ngựa lên núi trước, bảo thực đường nấu một nồi canh gừng cho các cô ấy làm ấm người, sau đó nói với Tả cô nương một tiếng, bảo cô ấy chuẩn bị quần áo”.
Người phụ trách trước đây của núi Thiết Quán là Uyển Nương, hiện giờ Uyển Nương đã đến làng Tây Hà để nghiên cứu phát triển nước hoa và xà phòng thơm với Quan Hạ Nhi, núi Thiết Quán được giao cho một cô gái tên là Tả Phi Phi.
“Vâng”, một cựu binh xoay người chạy lên núi.
“Cảm ơn Kim tiên sinh”.
Vì dạo gần đây trời cứ mưa mãi, các cô nương đi rồi lại dừng, tận bốn ngày mới đến được đây, cả đường đi vừa lạnh vừa đói.
Có thể uống một bát canh gừng thật sự quá tốt.
“Được rồi, mau lên núi đi”.
Kim Phi phất tay với Nha Nương, sau đó lên ngựa đi trước.
“Vâng!”
Nha Nương cúi người chào, sau đó dẫn cả đoàn người đi theo phía sau.
Kim Phi vừa đi vừa suy tư.
Sau khi sản nghiệp trong tay ngày càng nhiều, quản lý cũng dần không hết.
Nếu không phải hôm nay vừa lúc gặp được đoàn người này, y cũng không biết các cô gái phải đi chân trần, dầm mưa để đi từ Quảng Nguyên đến núi Thiết Quán.
Trong thương hội Kim Xuyên, hai tháng nay cũng liên tục xuất hiện vài người lén lút mua bán xà phòng thơm, sau đó đem đến chợ đen bán với giá cao ngất ngưởng.
Cũng có nhân viên hộ tống dùng cung nỏ hạng nặng và xe đẩy đá để đe dọa thổ phỉ khi đang áp đội.
Sau khi thương hội và tiêu cục phát triển, các tình huống này chắc chắn sẽ ngày càng nhiều, phải nhanh chóng nghĩ cách tăng cường quản lý.
Nhưng y là dân kỹ thuật, làm sao biết cách quản lý?
Đường Đông Đông có khả năng quản lý, nhưng dù sao cô ấy cũng chưa từng được đào tạo bài bản, xưởng dệt ngày càng lớn, cô ấy ngày càng bận rộn, thường xuyên phải làm thêm giờ đến nửa đêm, nếu tạo thêm gánh nặng, có lẽ cô ấy sẽ kiệt sức mất.
Đường Tiểu Bắc cũng như thế, bây giờ quy mô của thương hội ngày càng lớn, lấy Quảng Nguyên và kinh thành làm trung tâm, tỏa ra năm sáu quận thành, ở mỗi đơn vị hành chính cấp huyện đều mở cửa hàng, cũng khiến cô ấy lo đủ bề rồi.
Lần này đến Giang Nam mở rộng thị trưởng, Đường Tiểu Bắc vốn dĩ định tự mình dẫn theo người đi, vì có quá nhiều việc, chưa thể làm được như ý.
Ngoài ra còn có Trương Lương, hắn là người giỏi cầm quân đánh trận, sau khi tiếp quản công việc đánh thổ phỉ của Khánh Mộ Lam, hắn đã đạt được những kết quả xuất sắc.
Chưa đến một tháng, quân được chia ra làm nhiều nơi, tất cả thổ phỉ có quy mô lớn ở các quận của Quảng Nguyên đều bị quét sạch với tốc độ cực nhanh, hầu như trận nào cũng toàn thắng.
Nhưng Trương Lương cũng không phải là người giỏi trong việc quản lý.
Dẫn binh đánh trận thì không sao, làm nhân viên hộ tống tản ra khắp nơi thì dần mất khống chế.
Nói thẳng ra dưới trướng Kim Phi không thiếu nhân tài nhưng thiếu người có thể lãnh đạo tình hình chung.
“Phải nhanh chóng nghĩ cách tìm được nhân tài”.
Kim Phi thầm nói, sau đó xoay người xuống ngựa.
Hiện giờ núi Thiết Quán đã không còn dáng vẻ như lúc mới giành lại được nữa.
Các ngôi nhà tranh đều được gỡ bỏ, thay vào đó là nhà lầu mái ngói, để nhiều người có thể sinh sống hơn.
Những chiếc lán cao cũng được dựng trên khu đất bằng phẳng trên đỉnh núi, bên trong có những dãy kệ hàng hóa, trên giá kệ là những lớp xà phòng thơm đang phơi khô.
Các cô nương từng nhóm bưng khay đi đi lại lại trong đó.
Mùi hương nồng lan tỏa.
Kim Phi cảm thấy tinh thần khoan khoái, không khỏi nhắm mắt lại.
Một người phụ nữ mặc đồ tím nhanh chân bước đến, hành lễ với Kim Phi, nhẹ giọng nói: “Chào tiên sinh”.
Cô ấy chính là Tả Phi Phi – người phụ trách hiện nay ở núi Thiết Quán.
Nhận được thông báo của cựu binh, sau khi sắp xếp xong chuyện ở thực đường và quần áo, cô ấy lập tức đến đứng trước cửa đón Kim Phi.
“Phi Phi, đã lâu không gặp, ngày càng xinh đẹp đấy”.
Kim Phi mở mắt ra, mỉm cười chào.
Nếu chỉ xét về nhan sắc và vóc người, Tả Phi Phi không thua kém Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, hơn nữa còn có khí chất của người đọc sách.
Lúc đầu Kim Phi chọn cô ấy làm người phụ trách thay Uyển Nương, Đường Tiểu Bắc còn nghi ngờ có phải Kim Phi thích Tả Phi Phi rồi không.