Vì vậy, Phạm tướng quân không những không gửi quân tiếp viện mà ngược lại, đem toàn bộ quân đội bên ngoài thành rút vào thành Vị Châu.
Các tướng lĩnh đủ mọi tầng lớp cũng tề tựu về soái phủ để chuẩn bị họp trận.
"Đều nói Thiết Lâm Quân là con dao sắc bén số 1 của Quân trấn tây chúng ta, nhưng ta không nghĩ vậy. Đối mặt với kỵ binh của người Đảng Hạng, một ngày cũng không chống đỡ nổi".
"Không phải là Thiết Lâm Quân không làm được, mà là Khánh Hoài bị thương nặng, trước khi bất tỉnh đã giao Thiết Lâm Quân cho một thợ rèn mà hắn tìm thấy trên núi".
"Thợ rèn cũng biết đánh trận à?"
"Nếu biết đánh, với bốn năm nghìn Thiết Lâm Quân canh giữ Thanh Thủy Cốc, liệu có đến mức đến một ngày cũng không trụ được không?"
"Khánh Hoài làm ăn chán quá".
"Ai nói không phải đâu".
Một nhóm tướng trẻ than phiền bất mãn.
Phạm tướng quân sắc mặt ảm đạm, ngồi ở vị trí đầu tiên không lên tiếng.
Đại Khang khai quốc đã mấy trăm năm, tích lũy được rất nhiều quan lại, nhiều thế lực đan xen, trong số các tướng sĩ trước mặt, hơn 90% là đám công tử bột con ông cháu cha được đưa ra chiến trường để lấy danh.
Bất kể họ có thể thắng trận hay không, chỉ cần đem quân đi quanh biên giới một vòng, thì khi quay về thường sẽ được thăng chức.
Hôm nay ông nói đỡ cho con tôi thăng quan tiến chức, lần sau con trai ông từ chiến trường trở về, tôi cũng sẽ nói đỡ giúp ông.
Điều này đã hình thành nên một sự ăn ý ngầm trong triều đình Đại Khang, Phạm tướng quân mặc dù rất căm ghét nhưng cũng bất lực.
Ông ấy thậm chí còn phải đi dỗ dành những tên thiếu gia này, giống như khi Hà Minh Khâm rời trại không có lý do, ông ấy không trừng phạt hắn, chỉ khiển trách hắn vài câu, rồi làm cho xong thủ tục, giao quân cho Khánh Hoài mà thôi.
Vì ông ấy vẫn cần sự hỗ trợ của những gia tộc quyền quý này để tiếp tục cuộc chiến.
Nếu những gia tộc này rút người rút ngựa khỏi cuộc chiến thì ông ấy chỉ còn là một tư lệnh rỗng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!