Trần Lan chưa từng nghĩ, thẳng ở rể trước giờ đã quen bị bà bắt nạt rồi, bỗng hôm nay lại dám vùng lên?
Bà sững người, hoảng hốt đứng đơ tại chỗ.
"Sao thế?"
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Trên tầng hai, Lâm Thanh Trúc nghe thấy tiếng động, vội chạy xuống. Thấy cơm canh đổ bừa bãi, bát vỡ đầy sàn, cô khựng lại.
Mặt Trần Lan tái mét.
Thấy Lâm Thanh Trúc từ trên lầu xuống, bà lập tức quát ầm lên.
Thanh Trúc, nhìn cái đồ khốn nạn này xem, hắn ... hắn dám hất đổ cả bàn cơm bà đây nấu!"
"Con phải lập tức, ngay bây giờ đuổi cái thằng ăn bám này đi!"
"Hôm nay, bà nhất quyết không để hắn ở lại đây!"
"Nhất quyết !! "
Lâm Thanh Trúc cau mày, liếc sang Giang Ninh.
Thấy anh vắt chân chữ ngũ, ngồi chễm chệ trên ghế sofa, nói: "Muốn đuổi tôi đi, dễ thế sao?"
"Dù tôi ở rể, nhưng dù sao đây cũng là nhà của tôi!"
"Đồ vô lại!"
"Thanh Trúc, con xem, thằng này giờ còn giở trò vô lại đấy!" Trần Lan tức điên.
Giang Ninh cười: "Sao lại bảo tôi vô lại? Tôi hỏi bà, tôi có cưới con gái bà không?"
"Có thì sao?" Trần Lan gắt.
"Đã kết hôn thì tài sản chẳng phải là tài sản chung à?"
"Đúng!"
"Đã là tài sản chung, vậy căn nhà này có phải của tôi không?"
"Không!"
Ůa?
Gì kỳ vậy?
Lẽ nào căn nhà này không phải tài sản của anh với Lâm Thanh Trúc?
Anh quay sang nhìn Lâm Thanh Trúc đang khoanh tay trước ngực.
Lâm Thanh Trúc gật đầu: "Mẹ nói đúng, căn nhà này thật sự không phải tài sản vợ chồng, vì sổ đỏ đứng tên mẹ tôi."
Chết tiệt!
Giang Ninh nghe xong là thấy toang ngay!
Anh bật phắt dậy khỏi ghế.
Trần Lan chỉ thẳng vào mặt Giang Ninh mắng:
"Đồ phế vật, đồ khốn, giờ biết đây là nhà của ai chưa?"
"Cút!"
"Cút khỏi nhà tao ngay! Không cút, bà đây gọi công an giờ!"
Giang Ninh siết chặt nắm đấm, cả người như sắp bốc hỏa!
Có vẻ sắp nổ tung!
"Cút thì cút!"
Cuối cùng anh quăng lại một câu đầy khí thế, quay đầu đi thẳng.
Ngầu ghê!
Nhìn Giang Ninh đường hoàng bước ra khỏi cửa, Lâm Thanh Trúc thở dài, đi theo.
Trần Lan vẫn đứng sau lưng chửi không ngớt.
Giang Ninh ra tới sân, bỗng khựng lại.
"Không đúng rồi!"
'Tôi không ở đây nữa thì tôi ở đâu chứ ?? "
Đang định quay sang hỏi Lâm Thanh Trúc xem mình sẽ ở đâu, thì một chiếc Range Rover màu đen chạy tới từ phía trước.
Xe dừng trước cổng, một người đàn ông hơn ba mươi bước xuống.
Mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, tóc thưa đến mức lộ cả đỉnh đầu.
Tay xách hai hộp bánh trung thu cao cấp, vừa xuống xe đã cười: "Bác gái, Thanh Trúc, Trung thu vui vẻ nhé!"
"Ôi, cậu Triệu tới rồi à!"
"Lâu quá không gặp!"
Trần Lan thấy người đàn ông đó, mặt mày lập tức rạng rỡ như hoa nở!
Hóa ra người trước mặt tên là Triệu Đại Phát, Tổng giám đốc kinh doanh của Thịnh Hồng Bất Động Sản ở Ninh Thành.
Khu dự án này là do công ty của Triệu Đại Phát phát triển.
Từ nửa năm trước, sau khi quen biết Lâm Thanh Trúc, hắn vẫn luôn theo đuổi
cô.
"Sao anh lại tới?"
Lâm Thanh Trúc lạnh lùng liếc Triệu Đại Phát.
Triệu Đại Phát vội nói: "Tôi tiện đường đi ngang, ghé thăm bác trai với bác gái một chút, không phiền chứ?"
"Phiền gì mà phiền!"
"Cậu Triệu à, lần trước cậu tặng lão Lâm nhà tôi trà lâu năm, ổng còn bảo muốn cảm ơn cậu hoài đấy!"
"Hôm nay đã ghé rồi thì vào nhà ăn tết Trung thu luôn đi, đúng lúc Thanh Trúc cũng ở đây!"
Trần Lan vui vẻ nói.
"Mẹ, hôm nay Trung thu, anh Triệu còn phải về nhà nữa!"
Thấy mẹ níu giữ Triệu Đại Phát, Lâm Thanh Trúc lạnh giọng nói.
"Không sao, tôi độc thân, có về nhà cũng một mình mà!" Triệu Đại Phát cười.
Vãi!
Thì ra là tình địch!
Đứng bên, Giang Ninh nghe là hiểu ngay.
Từ lúc tới, gã họ Triệu cứ lia mắt khắp người Lâm Thanh Trúc, dù đã cố giữ ý; cái kiểu ngầm hiểu giữa đàn ông với nhau, anh liếc qua là biết ngay.
Hóa ra thẳng này đến để giật vợ mình đây!
Đang nghĩ ngợi thì ánh mắt Triệu Đại Phát chợt rơi lên người anh.
"Ơ, Giang Ninh?"
Hắn lại biết mình ư?
"Chào anh!"
Giang Ninh giữ nụ cười, giả bộ thân thiện chào lại.
"Giang Ninh, chẳng phải ah đang ở nhà tạm giữ à? Sao ra rồi?"
Triệu Đại Phát ngỡ ngàng thốt lên.
Lời vừa dứt.
Mặt mũi Lâm Thanh Trúc bỗng chốc tái lại!
Trần Lan còn trắng bệch hơn.
"Nhà tạm giữ gì?"
"Cậu Triệu, cháu nói gì vậy ?? "
Trần Lan trợn mắt hỏi Triệu Đại Phát.
Còn Giang Ninh thì thấy chẳng lành.
Thẳng này định chơi mình rồi đây!
Triệu Đại Phát nói: "Bác gái không biết sao? Trước đó Giang Ninh trần truồng chạy ngoài phố, bị tống vào nhà tạm giữ đấy!"
"Hả?"
Nghe vậy, Trần Lan suýt ngất xỉu!
"Là thế này, vừa rồi cháu tới đồn công an làm việc, tình cờ thấy Giang Ninh bị giữ ở nhà tạm giữ, cháu tiện miệng hỏi một câu, ai ngờ anh ta lại cởi truồng giữa ban ngày ... rồi bị đưa vào đó.”
Triệu Đại Phát nói thêm.
Nói xong, hắn còn không quên quay đầu nhìn Giang Ninh: "Giang Ninh, anh chưa nói với bác gái à?"
Nghe xong, Trần Lan nổ tung luôn!
"Đồ họ Giang kia, thằng khốn, mày thật sự bị bắt vào nhà tạm giữ hả ?? "
"Trời đất ơi! Mày còn là người nữa không?"
"Thể diện nhà họ Lâm bị mày làm bẩn thế này à!”
"Tao hỏi mày, ăn của nhà tao, mặc của nhà tao, vậy mà còn chẳng giữ mặt mũi cho nhà tao, để bị bắt vào nhà tạm giữ? Mày còn lương tâm không?"
Nghe Trần Lan chửi, khóe môi Triệu Đại Phát thoáng hiện nụ cười nham hiểm.
Giang Ninh thông minh thế nào, sao lại không hiểu mánh của thẳng này?
Sắc mặt Lâm Thanh Trúc cũng tối sầm khó coi.
Vốn cô định giấu nhẹm chuyện này, ai ngờ Triệu Đại Phát lại phơi ra?
Hắn biết bằng cách nào?
"Hề, tôi quả thật vừa từ nhà tạm giữ ra, thì đã sao?"
Đúng lúc này, Giang Ninh chủ động đứng ra.
"Mày ... "
"Mày ... "
"Đồ khốn kiếp, còn dám nói à?"
"Trời ơi, nhà họ Lâm rốt cuộc tạo nghiệp gì mà rước phải thang ở rể mất mặt như thế này!" Trần Lan gào lên thảm thiết.
"Bà im đi!"
"Thứ nhất, tôi bị bắt là vì tôi mới chân ướt chân ráo tới đây!"
"Thứ hai, lời của thằng này, các người thấy đáng tin không?"
Giang Ninh vừa nói vừa chỉ thẳng Triệu Đại Phát.
"Giang Ninh, sao anh có thể chửi người khác? Chẳng lẽ tôi nói sai à?"
Triệu Đại Phát nói.
"Chửi mày thì sao? Mày định tán vợ tao, tao còn nhịn!"
"Nhưng điều tối kị là mày còn muốn chơi tao?"
"Mày tưởng tao dễ bắt nạt à?"
"Đồ họ Triệu, nghe cho rõ: so độ chơi bẩn, độ trơ trẽn, mày chẳng kém tao đâu!”
Triệu Đại Phát nghe vậy tức điên: "Anh ... anh nói bậy!"