Thậm chí bọn họ đang nghĩ sau khi lấy được thị trấn trọng điểm, thì có phải có thể giành được vũ khí vừa lợi hại vừa nguy hiểm trong tay của Quân Con Cháu hay không.
Có được vũ khí này, sức chiến đấu của bọn họ chắc chắn sẽ nhân lên gấp bội.
Nhưng khi bọn họ bao vây thành thì binh lực đã tăng lên đến hơn mười ngàn người, một nửa số người trong đó đều đồn lại ở trên tường thành và bắt đầu dựng thang mây.
Gương mặt những binh sĩ của Quân Con Cháu hiện lên vẻ hớn hở, một người trong số đó càng phấn khởi hơn nói: "Tôi còn tưởng đám người này đã kinh sợ rồi và sẽ không dám công phá thành nữa chứ, trước đó phát lệnh tấn công quá vội, nên khiến bọn chúng sợ hãi."
"Nhưng lần này có thể dụ dỗ được gần mười ngàn người, lại có có thể dụ bọn chúng đến được dưới thành, lần này hời quá rồi, các huynh đệ, chơi thôi nào!"
Giọng nói của hắn tràn ngập sự hài hước và sảng khoái, giống như là binh sĩ bao vây thành ở bên dưới tường thành chứ phải như con người, vốn dĩ họ không thèm đặt nó trong †ầm mắt.
Cùng với giọng nói của người lính Quân Con Cháu này, thì những người binh lính khác trong đội Quân Con Cháu ở xung quanh bỗng chốc cười vang.
Tiếp theo đó là bọn họ kéo lựu đạn trên tay rồi ném thẳng xuống bên dưới, mà lần này lựu đạn đã được nâng cấp nên không còn là cán gỗ nữa, toàn bộ thân lựu đạn đều là gai thép.
Sau khi nổ tung thì sản sinh ra lực sát thương, bán kính từ năm đến tám mét, thậm chí đường kính có thể lên đến mười lăm mét.
Chỉ cần kẻ địch ở trong phạm vi sát thương, thì gần như đều chịu những vết thương ở mức độ khác nhau, những kẻ địch năm ở trung tâm sẽ bị nổ tan xác, cơ thể chẳng thể nào giữ gìn nguyên vẹn được.
Lựu đạn do Quân Con Cháu ở trên tường thành ném xuống đã trực tiếp phát nổ, tiếng kêu gào thảm thiết bỗng chốc liên tục với nhau ở dưới thành, trong chốc lát số đông kẻ địch vây thành thương vong quá nhiều.
Cuộc tấn công lựu đạn tập trung như vậy quả thật là là một bữa tiệc thu hoạch sự sống, trong chớp mắt, binh sĩ Cao Triều đã bị nổ tung đến mức kêu cha khóc mẹ.
Sự hưng phấn vừa rồi khi xông đến dưới thành đã biến mất, trong đôi mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng và kinh hoàng, bọn họ thật sự sợ hãi lắm rồi.
Hàng loạt vũ khí khác thường của Quân Con Cháu đã khiến bọn chúng sắp hóa rồ rồi, đến hiện tại bọn chúng vẫn chưa hề chạm mặt chính diện với bất kỳ ai trong đội Quân Con Cháu.
Về mặt tổn thất đã sắp đạt đến con số mười ngàn người, những người còn lại đều không dám tiếp cận tường thành trong cự ly vài chục mét, chứ đừng nói đến chuyện bao vây thành.
Ngay khi những người này cho rằng vị trí bọn chúng đang ở đã an toàn, đột nhiên Quân Con Cháu ở trên thành lại bắt đầu bản súng.
Cho dù trên tay của những binh sĩ Cao Triều có cầm lá chăn, nhưng đạn vẫn dễ dàng xuyên qua lá chắn bằng gỗ, và trực tiếp bắn chết kẻ địch đăng sau tấm lá chắn.
Trong chốc lát, những binh sĩ Cao Triều còn lại sợ hãi chạy trốn về phía sau, lá chän không tác dụng thì còn có thể bảo vệ tính mạng bọ họ gì nữa chứ, chỉ có chạy xa khỏi chiến trường mới được.
Đáng tiếc, cho dù họ bạt mạng chạy về phía sau, nhưng chỉ cần binh lính Cao Triều năm ngoài phạm vi hiệu quả tầm bắn của Quân Con Cháu, thì cuối cùng đều bị ngã dưới họng sống.
Đội quân mười ngàn người vây thành, những người cuối cùng có thể tháo chạy e là chưa đến một ngàn người, số còn lại đều chết dưới tường thành.
Cuối cùng chủ tướng đại quân của hai cánh đã hiểu, tại sao lúc trước khi họ đưa lá chắn lên tiến về phía trước, nhưng Quân Con Cháu lại không ra tay, căn bản là người ta không muốn ra tay mà thôi.
Cố ý dẫn dụ bọn họ đến phía dưới tường thành, mới phát động tấn công, như thế này khi bọn họ bị tiêu diệt thì lại càng thuận tiện và đơn giản hơn, đây là người ta dụ địch vào sâu hơn.
Nực cười, bọn họ lại cho rằng cầm tấm lá chẳn gỗ trên tay đã thực sự có thế chống lại vũ khí khác lạ rồi.
Tóm lại giờ đây hai vị Chủ tướng đã hiểu, tại sao Quân Nữ Chân dũng mãnh như vậy, lại để cho Quân Con Cháu giết đến mức toàn quân đều bị diệt,
Đối diện với vũ khí kỳ lạ của Quân Con Cháu, cho dù vũ lực của bọn họ mạnh cỡ nào cũng chỉ có thể trở thành tấm bia của Quân Con Cháu, thậm chí bọn họ không thể chạm mặt được với người của Quân Con Cháu.
Trong đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ không cam lòng và không tin của hai vị Chủ tướng, chỉ có thể chuẩn bị đình chiến, trước mắt họ muốn công phá thị trấn trọng điểm thì chỉ có thể tìm phương pháp khác.
Nhưng ngay khi bọn họ tuyên bố đình chiến, đột nhiên trên không trung vang lên một tiếng nổ rền vang, tiếp sau đó là hàng loạt ánh lửa rơi xuống trong đội quân của bọn họ.
Hai vị Chủ tướng còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì ngay lập tức đội quân của họ bị nổ tung như pháo, cả một vùng thương vong, trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp xung quanh.
Chủ tướng bị nổ đến nổi sửng sốt, gương mặt nhất thời ngập tràn nỗi sợ và kinh hãi, họ không thể nào ngờ phá thành phá không được, hiện giờ chỉ muốn đóng quân ở thị trấn trọng điểm và chuẩn bị chờ cơ hội để phá thành thêm lần nữa..
Thế mà Quân Con Cháu người ta lại triển khai phản kích, cuộc phản kích này khiến bọn họ đã hối hận vì đóng quân trước thị trấn trọng điểm cả ngàn mét, tuy khoảng cách ở đây có xa hơn một chút với thị trấn trọng điểm ở trước mặt.
Nhưng vũ khí kỳ lạ của Quân Con Cháu lại không để ý đến cự ly này, ở trong mắt người ta, chỉ e cự ly này còn. không được tính là khoảng cách
Trong lúc hoảng loạn, hẳn ta vội vàng chỉ huy đại quân rút lui, tốt nhất là có thể lui đến nơi mà vũ khí kỳ lạ của Quân Con Cháu không làm bị thương được.
Nhưng lúc này đội quân đã hỗn loạn từ lâu, dưới sự đánh phá của hỏa pháo nên đã thương vong quá nữa, đợi đến khi hắn ta tổ chức lại đội quân, mới phát hiện chỉ có hơn ba mươi ngàn người tụ họp, số còn lại không phải trốn thì cũng đã chết trong trận nổ cực mạnh đó rồi.
Toàn đội có sáu mươi ngàn người, mới qua chưa bao lâu mà đã tổn thất hơn một nửa, quả thật đã khiến bọn họ hoài nghi nhân sinh.
Quân Cánh Trái bên này rất thê thảm, Quân Cánh Phải cũng không tốt hơn lắm, bọn họ cũng gần như với Quân Cánh Trái, bị đánh chỉ còn lại hơn ba mươi ngàn người.
Hai vị Chủ tướng vội vàng đưa thuật hạ của mình là những tàn binh bắt đầu chạy trốn, nếu như lúc này còn không chạy nữa thì sợ rằng sẽ thật sự khốn đốn mất.
Nhưng khi bọn họ vừa chạy không bao lâu, đột nhiên tiếng súng ở phía trước vọng lại từng hồi, sau đó, lại là tiếng nổ vang của đạn pháo, trong nháy mắt, bọn họ phát hiện thế mà bản thân mình đã bị bao vây từ hồi nào không hay.