Tông Hán lấy lại tinh thần nhìn về phía gò núi, ánh mắt chứa đầy sự nghỉ ngờ.
Hắn ta không thể hiểu được, rõ ràng hắn †a không hề nhìn thấy quân mai phục ở trên gò núi.
Nhưng biến cố lúc này là sao đây, dù đến tận bây giờ, hắn ta vẫn không thấy quân mai phục trên gò núi đâu.
Tuy nhiên, theo tiếng bập bùng vang lên, hắn ta cuối cùng cũng thấy được từng đợt ánh lửa ở một góc dưới của gò núi.
Sau khi ánh lửa đó xuất hiện, ky binh của hắn ta mới bị thương vong nặng nề như vậy.
Hắn ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, giận dữ hét lên với ky binh ở phía trước: “Chiếm lấy đoạn núi kia cho bổn soái, bắt quân địch đang trốn trong đó ra... Bổn soái đây muốn xem xem, cuối cùng là người từ đâu đến... Dám giết dũng sĩ của tộc Nữ Chân ta...”
Theo tiếng hét của hắn ta, ba ngàn ky binh ở phía sau bắt đầu chạy lên trên sườn núi.
Diện tích của đoạn sườn núi cũng không lớn.
Ky binh đi song song nhau, một lần đi có thể lên khoảng ba trăm người.
Ba ngàn ky binh phân ra làm mười đội đi lên gò núi.
Tuy nhiên, do gò núi nên dù ky binh có ưu thế rất lớn về tốc độ nhưng tốc độ vẫn chậm hơn nhiều.
So với tốc độ của một người bình thường thì cũng chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.
Nhưng tốc độ ấy cũng đủ để ky binh tiến lên trên gò núi.
Tông Hán tự tin tuyệt đối, ky binh dưới trướng của hắn ta chắc chắn có thể lên trên gò núi, bắt được quân địch trốn bên trong.
Về những ky binh di chuyển lên tấn công gò núi lúc trước, thì khi bọn họ đi về hướng hẻm núi đã bị giết tới chỉ sót lại không đến ba trăm người.
Trong lúc hỗn loạn, cuối cùng bọn họ cũng tạm ổn định được đội hình, sau đó cũng tham gia vào đội ngũ đi tấn công gò núi.
Tông Hán lắng lặng nhìn đội ky binh tấn công, sát ý trong mắt ngày càng đậm.
Nhưng ngay khi ky binh dưới trướng hắn †a bắt đầu tấn công thì từng đợt tiếng nổ lại vang lên.
Thuốc nổ xuất hiện, trực tiếp rơi vào giữa đội ky binh.
Ngay khi thuốc nổ rơi xuống, đội ky binh đi đầu ngay lập tức chịu thương vong thảm trọng, đội hình tiến về phía trước cũng trở nên hỗn loạn trong chớp mắt.
Tuy nhiên, vẫn có một ít ky binh đã đến được giữa gò núi.
Chỉ cần khoảng mười mấy nhịp thở nữa thôi thì bọn họ có thể lên đến gò đất rồi.
Tông Hán thấy vậy, ánh mắt hắn ta cực kỳ lạnh lẽo.
Hắn ta tin tưởng chỉ cần có thể lên đến gò đất thì quân địch mai phục trước mặt này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng khi hắn ta đang nghĩ vậy, thì một vật thể không xác định bị ném ra từ sau gò đất. Khi vật ấy rơi xuống dưới chân các ky binh, lại khiến bọn họ bị thương vong thê thảm sau từng đợt nổ mạnh.
Từng đợt ánh lửa xuất hiện ngay sau tiếng nổ đùng đoàng, những ky binh kia vừa đến được gò núi đã trực tiếp nằm xuống.