“Bệ hạ, lời của vi thần chắc chắn là muốn phân ưu cho bệ hạ.
Giang Siêu Giang hầu gia hiện tại rất có phong phạm của Tịnh Biên Hầu Giang Lâm năm đó.
Cách đây không lâu, hắn dùng sức một người đã tiêu diệt được một trong bốn thổ phỉ ở Bình An là Trương Thông, thuộc hạ không biết từ đâu tập hợp được hơn hai nghìn binh mã, có thể chống lại cả vạn quân.
Nếu bệ hạ để hắn tiếp viện Ninh Châu phủ, chắc chắn có thể giải nguy cho Ninh Châu phủ.”
“Loại bỏ được nguy cơ ở Ninh Châu phủ rồi, đến lúc đó lại để hẳn giải quyết nguy cơ ở biên cương.
Với hơn hai nghìn tư quân trong tay của hắn, chắc chăn có năng lực đẩy lùi được tộc Khiết Đan.
Vi thần nghe nói, quân đội mà hẳn tạo dựng, ai ai cũng có thể một địch trăm...”
Lời của Trịnh An rơi vào trong tai Tào Triết, bỗng chốc sắc. mặt Tào Triết trầm xuống, ông ta không phải vui mừng vì Giang Siêu tiêu diệt được một trong bốn tên thổ phỉ Trương Thông.
Mà bởi vì nghe thấy Giang Siêu xây dựng được đội quân đến gần ba nghìn người, sức chiến đấu của ai cũng phi phàm.
Chuyện này khiến ông ta cảm thấy kiêng ky cực độ, cũng như nghi ngờ Giang Siêu.
Đối với một hoàng đế mà nói, quân đội chỉ có thể năm trong tay bản thân ông ta, xây dựng quân đội riêng, chắc chắn là có lòng riêng.
Cho dù đội quân kia của Giang Siêu có thể cứu được cả Đại Triệu, thì Tống Triết cũng sẽ nghĩ cách trừ khử, tuyệt đối không thể để những quân đội riêng này tồn tại.
Tịnh quốc công và Lãnh quốc công ở bên cạnh nghe vậy, thầm nghĩ không tốt, lúc trước bọn họ cũng thấy kỳ lạ, sao Trịnh An lại có lòng tốt tiến cử Giang Siêu là muốn làm gì.
Bây giờ, bọn họ xem như đã hiểu ra nguyên do, Trịnh An làm vậy quả thực là một chiêu giết người.
Ông ta trông thì như đang tiến cử Giang Siêu, thực ra là khiến hoàng đế Tống Triết nghi ky Giang Siêu.
Một khi khiến hoàng đế nghi ky Giang Siêu thì Giang Siêu cách cái chết không còn bao xa nữa.
Từ xưa đến nay, hoàng đế kiêng ky nhất là lập quân đội riêng.
Nếu người khác nói Giang Siêu xây dựng quân đội riêng, có lẽ hoàng đế có thể sẽ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng, nếu là thần tử đáng tin nhất và là tâm phúc của Tống Triết như Trịnh An nói thì hoàng đế Tống Triết sẽ tin hơn phân nửa ngay lập tức.
Tiếp đó, chính là kiểm chứng.
“Nếu Trịnh ái khanh nói vậy, thì trẫm hạ chỉ, để Giang Siêu dẫn quân đội riêng của hắn cứu viện Ninh Châu phủ.
Chỉ cần hẳn có thể bảo vệ được Ninh Châu phủ, đánh đuổi được thổ phỉ thì đích thân trãẫm sẽ ban thưởng cho quân đội hắn. Thành lập quân chế...”
Tống Triết nhìn Trịnh An với ánh mắt khác thường. Trịnh An nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh.
Mục đích của ông ta đã đạt được, cho dù Giang Siêu có thể sống sót trong trận loạn lạc này được hay không thì Giang Siêu cũng chỉ có một con đường chết.
Đối với tâm phúc này, Trịnh An đã tìm được cách giải quyết tốt nhất.
Để hoàng đế hạ thánh chỉ ép Giang Siêu xuất trận, đến lúc đó, chỉ cần ông ta mai phục Giang Siêu trên đường tiến đến Châu phủ. Giang Siêu và đội quân của hẳn, cuối cùng cũng phải chết.
Cho dù, cuối cùng có bảo vệ được Châu phủ thì đến lúc đó, Giang Siêu bị cử đến biên quan đánh với tộc Khiết Đan, Trịnh An cũng có cách để khiến Giang Siêu vào con đường chết.
Tịnh quốc công và Lãnh quốc công ở bên cạnh nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu rồi thở dài.
Dù Giang Siêu có đội quân riêng thật hay thế nào, thì e rằng Giang Siêu cũng sẽ theo bước ông nội hẳn thôi, cuối cùng cũng chết oan trên tay Tống Triết và Trịnh An.
Bọn họ vốn muốn nói vài câu giúp Giang Siêu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào. Bọn họ cũng chỉ có thể lặng lẽ áy náy trong lòng với ông nội Giang Siêu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!