“Hiện giờ, chúng ta có thể làm là giết Trương Thông ngay. tại đây trước nửa đêm, sau đó đi đánh viện binh, tốt nhất là... đoạt bọn họ làm tù binh.”
Đông Ly Ưng giải thích chiến lược của mình cho mọi người nghe. Cả đám nghe xong đều gật đầu.
Mọi người rất tin tưởng năng lực của Đông Ly Ưng.
Hơn nữa, Đông Ly Ưng là tham mưu trưởng được bổ nhiệm bởi Giang Siêu, cũng là người có chức quan cao nhất hiện tại, bọn họ đương nhiên phải nghe lệnh rồi.
Trải qua hai tháng huấn luyện quân sự, bọn họ đã vô thức nhớ kỹ tám chữ “phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy” vào. trong đầu.
“Ưng ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì... Thời gian sáu canh giờ rất dài, ai biết trong khoảng thời gian này có thể xảy ra biến cố gì không?” Đông Ly Sơn hỏi Đông Ly Ưng.
“Dù có xảy ra biến cố gì thì chúng ta đều phải ứng phó cho tốt. Hiện giờ chúng ta phải đợi đêm tới, khi ấy mới là thời cơ ra tay tốt nhất.”
Đông Ly Ưng vẻ mặt nghiêm túc nói với Đông Ly Sơn.
Hắn ta phải giải thích cho mọi người nghe chiến lược của mình.
Cho dù là kỷ luật nghiêm minh, bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.
Nhưng mà vẫn phải để cho mọi người hiểu được rõ ràng mục đích của chiến lược. Nếu không mọi người sẽ có chút mờ mịt.
Nghe xong lời nói của Đông Ly Ưng, mọi người đều gật đầu.
Với trạng thái hiện giờ của bọn họ, cách tốt nhất chính là đợi màn đêm buông xuống.
Bọn họ chỉ cần nhảy vào mặt trận của kẻ địch và gây ra hỗn loạn,
Giang Siêu đang ở trong thôn Kháo Sơn sẽ nhân cơ hội đánh ra ngoài, kết quả là đám cướp sẽ không còn xoay ngược tình thế nữa.
Vấn đề là dưới màn đêm, bọn họ có cơ hội để đánh lén hay không.
Rốt cuộc thì càng là lúc này, càng sẽ khó đánh lén.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì Đông Ly Ưng cũng sẽ sáng tạo cơ hội đánh lén.
Thời gian dần trôi qua, Giang Siêu nhìn Trương Thông dưới tường thành.
Lúc này, hắn gọi Tô Miên Miên, Tô Tiểu Thảo, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình ăn cơm.
Đương nhiên là không thể thiếu rượu rồi. Giang Siêu cố ý nâng ly với kẻ địch bên dưới tường thành, khóe môi hiện lên ý cười giễu cợt.
Vẻ mặt của hắn chọc giận đám cướp dưới tường thành. Nhưng lại không một ai dám tấn công vào thành, bởi vì bọn họ sợ hãi lựu đạn.
Säc mặt Trương Thông cũng cực kì âm trầm.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trương Thông nở nụ cười khinh thường mang theo vẻ chế giễu.
Chờ khi viện binh của hẳn ta tới đây thì đám người Giang Siêu ở trên tường thành chỉ có một con đường chết.
Đến lúc ấy, hắn ta muốn nhìn xem Giang Siêu có còn tâm trạng cười đắc ý hay không.
Bầu trời dần dần tối sầm.
Thấy đêm đen đã tới, Trương Thông yêu cầu mọi người thắp đèn trong doanh trại.
“Truyền lệnh chia ra từng nhóm nghỉ ngơi, phái thêm người tuần tra xung quanh, tối nay tuyệt đối không thể lơ lỏng.
Chờ lúc viện binh tới là lúc chúng ta tấn công vào thành, để đám Giang Siêu trở tay không kịp.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!