Nhưng nói đúng ra thì, Giang Siêu nhỏ hơn nàng rất nhiều.
Lúc trước, Diệp Thanh Ảnh luôn nói rất nhiều với Giang Siêu về vấn đề xưng hô, nhưng hắn còn chưa quen như thế.
Bởi vậy hän cũng không có nghĩ nhiều về chuyện này, ai mà nghĩ ra được là Diệp Thanh Ảnh sẽ để ý đến chuyện này.
“Được rồi, từ sau ta sẽ gọi tỷ là Thanh Ảnh!” Giang Siêu nói với Diệp Thanh Ảnh.
Bảo hắn gọi Diệp Thanh Ảnh là Ảnh tỷ, luôn làm hắn có cảm giác không thể gọi được, gọi thẳng tên sẽ dễ chịu hơn một ít.
Diệp Thanh Ảnh nghe vậy thì vui mừng gật đầu. “Thế nghe còn được, đối với ta, đừng xa lạ như vậy.
Nói đến đây, nàng ấy rót cho Giang Siêu một ly rượu, nâng ly nói: “Nói đi, ngươi có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối!”
Giang Siêu nâng lên chén rượu hơi lắc bày tỏ thành ý, uống một hơi cạn sạch, nói: “Bên tộc Dạ Lang, ta đã xây một vài nhà xưởng, sản phẩm chủ yếu ngoại trừ vải vóc ra còn có nước hoa và xà phòng thơm, bên cạnh đó cũng có một ít đặc sản của tộc Dạ Lang. Đến lúc thu hoạch vụ mùa Thu, chắc là còn có cả rượu nữa”
“Chẳng qua là rượu ta ủ không giống như loại rượu nồng độ thấp như chúng ta đang uống, tới lúc đó tỷ sẽ biết đó là rượu gì. Ta muốn tăng mạnh hợp tác với tỷ, hàng hoá mà tộc Dạ Lang làm ra, hy vọng cửa hàng Đại Đông của tỷ có thể nhận thầu hết. Nếu mà bên tỷ nhận không nổi nữa, có thể nhường một ít cho những cửa tiệm khác của bên thôn Kháo. Sơn này.”
Giang Siêu nói ra dự tính của mình.
Hắn vốn định tiến hành thương lượng thêm một lần nữa để thuận tiện cho việc đàm phán hợp tác, nhưng lại sợ làm cái này sẽ tốn công tốn sức, mà bây giờ hắn cũng không có thời gian.
Hơn nữa, vì vấn đề giao thông của tộc Dạ Lang, trong khoảng thời gian ngắn này, chỉ sợ những cửa hàng khác cũng không thể chen chân vào được.
Nếu đã gặp được Diệp Thanh Ảnh, vậy thì nói thẳng với nàng ấy là được, tin rằng với năng lực của nàng ấy, tiêu thụ hết được lượng hàng của tộc Dã Lang cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Hơn nữa, về mặt vận chuyển, cũng có thể nhờ Diệp Thanh Ảnh giúp đỡ một phần, vậy thì có thể tiết kiệm không ít thời gian cho hẳn.
Còn nữa, có sự góp mặt của Diệp Thanh Ảnh, mọi thứ của tộc Dạ Lang sẽ hình thành một vòng tuần hoàn tốt, cuối cùng sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Giang Siêu còn muốn ủ rượu, ủ rượu bằng lương thực của tộc Dạ Lang, nhưng không phải bây giờ, còn phải chờ lúc lúa lai chín.
Chờ đến khi tộc Dạ Lang trở thành nơi chuyên sản xuất ra cá và gạo thì cũng không uổng công hắn nỗ lực.
Diệp Thanh Ảnh nghe vậy thì nhíu lại mày. Nàng ấy nhìn Giang Siêu, nói:
“Những thứ ngươi nói đó, ta không có ý kiến, nhưng tộc. Dạ Lang không tiện ra vào. Chỉ riêng chi phí vận chuyển thôi, e là đã rất cao rồi, tới lúc đó, dù giá trị hàng hóa có cao đến đâu đi chăng nữa, sợ là cũng không kiếm được bao nhiêu.”
Nàng ấy biết một ít về tộc Dạ Lang, rừng rậm cây cao, đi vào cực kỳ khó khăn.
Vận chuyển đồ vật ra, sợ là phí tổn còn đắt hơn nhiều so. với giá tiền của hàng hoá.
“Về mặt vận chuyển, tỷ đừng lo lắng, tỷ có còn nhớ sông An Bình không? Rất nhiều người không biết nguồn của sông An Bình ở đâu, nhưng nếu là người từng đến tộc Dạ Lang, hẳn là biết đầu nguồn của sông An Bình ở đâu.”
Giang Siêu hơi mỉm cười nói với Diệp Thanh Ảnh.