Nàng ta cho răng Giang Siêu vẫn chưa hết giận, hắn sắp sửa rời đi.
Nàng ta đã suy nghĩ suốt cả đêm, tối hôm qua, nàng ta cũng đã tới đây chờ rất lâu, chính là vì muốn giữ Giang Siêu lại.
Trong tiềm thức, nàng ta không muốn Giang Siêu rời đi. Nàng thậm chí còn muốn trò chuyện nhiều hơn với Giang Siêu về thi từ ca phú.
Bởi vì khi ở cùng với Giang Siêu, nàng ta cảm thấy rất thoải mái, nàng ta thật sự rất thích. Nàng ta rất muốn có thể ở lại bên cạnh Giang Siêu lâu hơn.
Nếu như Giang Siêu rời đi, tất cả những mong muốn của nàng ta đều sẽ trở thành hư không.
Giang Siêu nghe thấy lời của Mộ Dung Chỉ Tình, hẳn lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, biểu cảm trên mặt cũng lập tức trở nên xấu hổ.
Tại sao những lời này của Mộ Dung Chỉ Tình nghe có vẻ rất mập mờ.
Cái gì mà chỉ cần Giang Siêu không đi, bảo nàng ta làm gì cũng được! Nàng ta đây là muốn lấy thân báo đáp à?
Mộ Dung Chỉ Tình giống như bừng tỉnh, thấy lời nói của mình có điều không đúng, gương mặt nàng ta lập tức đỏ bừng lên, vô cùng xấu hổ không biết phải làm sao. Mặt nàng ta cũng đỏ tới mức sắp nhỏ nước.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên gián đoạn bầu không khí mập mờ.
"Nha đầu kia, để giữ tiểu tử này này mà lời gì con cũng dám nói à? Tuy nhiên, con có thể yên tâm, tiểu tử này tạm thời sẽ không rời đi, hẳn đã bị vi phụ trưng dụng rồi, tạm thời không thể tới dạy cho tên nhóc thôi Minh Hiên kia, con bảo. Minh Hiên thành thật chút, nếu không, vi phụ sẽ cho con nếm thử mùi vị của gia pháp."
Nghe giọng nói đó, hẳn liền biết tri châu Mộ Dung Cung đã tới, đi theo sau hắn vẫn là vị lão ngũ kia.
"Cha, sao cha lại tới đây! Ngũ thúc, chào buổi sáng... ' Mộ Dung Chỉ Tình ngạc nhiên nhìn sang phụ thân của mình, giống như không ngờ rằng tại sao phụ thân của mình lại xuất hiện tại đây.
"Nha đầu con có thể tới đây, vậy tại sao vi phụ lại không. thể tới?" Mộ Dung Cung nhìn về phía con gái mình, biểu cảm trên mặt trở nên kỳ lạ.
Giọng nói của ông ta còn có ý trêu chọc, khiến cho gương mặt Mộ Dung Chỉ Tình lập tức đỏ bừng. Nàng ta có chút không phục chà xát bàn chân với nhau.
"Cha! Cha..... - " Dáng vẻ nữ tính cộng thêm gương mặt xinh đẹp của màng ta, quả thực càng tăng thêm mấy phần hấp dẫn, khiến người ta không thể rời mắt.
Cũng may mặc dù Giang Siêu nhìn thêm vài cái, nhưng hẳn vẫn không thất thần.
Lúc này, Mộ Dung Cung đưa mắt nhìn ra ngoài viện, giọng nói lạnh nhạt: "Thăng nhóc kia, nếu con đã tới rồi thì còn trốn làm gì! Lăn tới đây cho lão tử."
Theo sau tiếng quát của ông ta, ngoài cửa viện, Mộ Dung Minh Hiên rụt rè, sợ hãi dứt khoát bước vào.
Hắn không ngờ mình vừa tới đã bị phụ thân tóm được. Hắn càng không ngờ tại sao cha của mình lại chạy tới nơi này.
Nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của con trai mình, Mộ Dung. Cung tức mà không có chỗ phát tiết. Ông ta thiếu chút nữa thì dậm cả hai chân,
Ông ta không đếm xỉa tới con trai mình nữa, mà quay đầu nhìn về phía Giang Siêu nói: "Hiền chất, ngươi có ý kiến gì để xử lý chuyện tộc Dạ Lang không? Nếu có hãy nói ra cho ta, bá phụ sẽ nghĩ cách đưa công văn cho người."
Ông ta vội vàng muốn giúp Giang Siêu giải quyết mọi chuyện