“Triêu dương thải phong hỉ song phi.” Nàng ta vừa dứt lời là Giang Siêu đã mỉm cười đáp.
Vẫn là không cần nghĩ ngợi, gần như là khi nàng ta vừa nói xong, hẳn liền bật thốt ra lời, giống như vế đối đã có sẵn trong lòng hắn lâu rồi.
“Song phi hoàng li minh thúy liễu” Trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ bướng bỉnh, tiếp tục nói.
Dường như nàng ta đã quên là mình mới vừa nói Giang. Siêu chỉ cần đối được hai câu là tính Giang Siêu thẳng.
“Tịnh đế hồng liên ánh bích ba.” Giang Siêu mỉm cười, tiếp tục đáp.
“Chiểu thượng liên hoa thư tịnh đế:
“Đình trung lệ tử chuế liên chỉ”
Mộ Dung Chỉ Tình có vẻ đã thật sự quên lời mình mới nói. Nàng ta ra liên tiếp gần mười câu đối, câu đối nào cũng bị Giang Siêu đối ngay lập tức.
Nàng ta thật sự có học thức hơn người, cứ mở miệng là ra được câu đối, mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với Trịnh Thế Kinh mà Giang Siêu từng gặp.
Chắc là nàng ta bị khí thế trên người Giang Siêu khơi dậy lòng hiếu thẳng. Vậy nên nàng ta mới quên lời mình vừa nói. Hiện giờ nàng ta chỉ muốn làm khó Giang Siêu một lần.
Nhưng đối qua đối lại gần mười lần, Giang Siêu lại không. bị làm khó lần nào, ngược lại là nàng ta trong nhất thời không thể nghĩ ra được câu đối hay có thể làm khó Giang Siêu.
“Tỷ! Có phải là tỷ... phạm quy...” Đúng lúc này, Mộ Dung Minh Hiên nhỏ giọng nhắc nhở Mộ Dung Chỉ Tình.
Nhờ vậy Mộ Dung Chỉ Tình mới hồi hồn lại, mặt mày lập. tức đỏ bừng. Nàng ta gõ đầu đệ đệ, có chút buồn bực nói: “Câm miệng... ở đây không có chuyện của đệ..”
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Giang Siêu, mặt mày hơi xấu hổ, ánh mắt lại hòa nhã hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!