Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên không thành vua chúa

CHƯƠNG 17: VUA NỔI GIẬN

“Phó chỉ huy sứ Hồ, về tình hình khẩn cấp của biên ải, ngươi có kiến giải gì không?” Diệp Khôn hỏi, đồng thời nháy mắt với Tô Xuân Vinh đang đứng hầu bên cạnh.

Tô Xuân Vinh ngầm hiểu liền cất cao giọng nói chói chang đặc trưng của thái giám: “Mọi người có bất kỳ ý kiến nào khác cứ việc nói, không sao cả, Hoàng Thượng sẽ không trách tội, cơ hội này không phải ngày nào cũng có.”

Một số đại thần trì độn vẫn còn đang suy ngẫm ý tứ trong lời nói của Tô tổng quản, còn những người nhanh nhạy vừa nghe xong liền mừng rỡ, phấn chấn, chẳng lẽ Hoàng Thượng đang ám chỉ, miễn là có thể đưa ra kiến giải khác hợp ý người liền có thể thăng chức?

Những kẻ thông minh nhìn xa trông rộng hơn thì sau cơn xúc động liền bất đắc dĩ thở dài, thống soái của ba ải này không phải là cương vị dễ dàng, lỡ như không giải được vòng vây của ải Vân Vũ, không giành lại được ải Vân Dương thì khó mà bảo toàn cái đầu trên cổ, nên vẫn tiếp tục giả vờ ngu ngốc.

Trước ánh mắt dò xét của cả đám đại thần, Hồ Chiêu Lĩnh cũng đang ngẫm nghĩ những lời mà Tô Xuân Vinh nói, lẽ nào, Hoàng Thượng đang ám chỉ mình?

Hắn tòng quân nhập ngũ, chính là để giết địch báo quốc, thi triển tài hoa của mình, đáng tiếc, sau khi tiếp nhận Hổ Báo Kỵ hữu danh vô thực này thì cục diện trở nên rối rắm khiến cho hùng tâm chí lớn của hắn dần dần hao mòn, mất đi ý chí.

Cơ hội chỉ đến một lần, nếu không biết nắm giữ thì sẽ thật sự mai một sở học cả đời, không còn đất dụng võ, cứ sống một cuộc sống tầm thường, không có chí tiến thủ đến hết đời.

Khúc mắc trong lòng đã được cởi bỏ, khiến hắn lấy lại được tinh thần và ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, thần quả thật không có kiến giải nào khác.”

Diệp Khôn mỉm cười, thằng nhãi này vẫn khiêm tốn như vậy, chẳng phải là ngươi đang đợi cơ hội này sao, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, anh đây sẽ cho ngươi đất dụng võ, còn nếu ngươi chỉ là một gã tài trí bình thường, lý luận suông, thì xin lỗi, anh đây sẽ tịch biên nhà ngươi, tru di cửu tộc cả nhà ngươi.

Khi chắc chắn rằng mình đã xuyên không, trở thành Hoàng đế, ngoại trừ lúc ban đầu chưa thích ứng được với hoàn cảnh thì hiện tại anh đã diễn rất tốt vai Hoàng đế, trái một tiếng Trẫm, phải một tiếng Trẫm, tịch biên, tru di cửu tộc cả nhà ngươi chính là câu nói cửa miệng của anh.

Hồ Chiêu Lĩnh bình thản cất giọng sang sảng: “Hoàng Thượng, thần cho rằng, đề nghị của các vị đại thần đều tốt.”

Những lời này của hắn chẳng khác nào không nói gì.

Rất nhiều đại thần đều không khỏi lộ vẻ bỉ bôi, thầm mắng hắn ta là kẻ dối trá, đê tiện vô sỉ, gian thần múa mép, gió chiều nào che chiều đó, chỉ là một kẻ tài trí tầm thường, ăn bổng lộng triều đình mà sống qua ngày.

Lúc nãy đã được Mục Hiếu Trung phân tích một lượt nên trong lòng Diệp Khôn cũng mơ hồ đoán được suy nghĩ của Hồ Chiêu Lĩnh, vì vậy anh khích lệ: “Nói di.”

Hồ Chiêu Lĩnh phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của đám đại thần, lớn giọng nói: “Thần cho rằng, vừa phải cầu hòa với nước Kim vừa phải giải vây cho ải Vân Vũ.”

Diệp Khôn vui vẻ, ánh mắt của anh đây đúng là sắc bén mà, vô ý nhìn thôi cũng đào ra được một gã rất được, ha ha.

Những lời mà Hồ Chiêu Lĩnh nói đã khiến một vài đại thần nhìn xa trông rộng cuối đầu ngẫm nghĩ, còn những kẻ bốc đồng thì lại tỏ vẻ khinh thường, nhưng Hoàng Thượng không nói gì, nên không ai trong bọn họ dám tranh luận.

Lời lẽ của Hồ Chiêu Lĩnh uyển chuyển hơn Mục Hiếu Trung một chút, hắn cẩn thận ám chỉ tình hình khốn khó hiện nay của Đại Chu khi cả hai ải Vân Dương và Vân Vũ đều chẳng khác nào gân gà, vứt bỏ thì tiếc nhưng giữ lại cũng chẳng lợi lộc gì, chi bằng cứ thẳng tay vứt bỏ, đại quân rút vào trong thành, toàn lực cố thủ ải Trấn Dương chính là thượng sách hiện nay.

Ý đồ của hắn vẫn được một số đại thần có đầu óc nhanh nhạy hiểu được, bọn họ lập tức ra khỏi hàng buộc tội Hồ Chiêu Lĩnh dứt bỏ lãnh thổ, bán nước cầu vinh, tội ác tày trời, nên lăng trì xử tử.

Cũng khó trách bởi ải Vân Dương và ải Vân Vũ đều là những lô cốt tuyến đầu do tiên đế sử dụng một lượng lớn sức người, sức của dựng lên trên vùng đất sa mạc, khô cằn sỏi đá, vì chí lớn thống nhất Trung nguyên, để giữ vững hai ải này đã có không biết bao nhiêu tướng sĩ máu nhuộm sa trường, há có thể nói bỏ là bỏ được? Người đưa ra kiến nghị này đúng là tội ác tày trời, theo lý nên lăng trì xử tử mới có thể giải hận.

Nhìn đám quan văn nhao nhao buộc tội Hồ Chiêu Lĩnh, Diệp Khôn nổi gân xanh đầy mặt, đám quan văn này ngoại trừ biết đấu võ mồm ra thì chỉ biết dâng sớ kết tội không biết mệt, đúng là đáng ghét.

“Câm miệng hết cho Trẫm!” Diệp Khôn tức xanh mặt, đùng đùng đứng dậy, nổi cơn thịnh nộ quát một tiếng, toàn bộ điện Kim Loan lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức một cây kim thêu rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Diệp Khôn vui vẻ, vua anh đây tức giận cũng rất đáng sợ đấy nhé, ta phỉ nhổ, dù gì anh đây cũng là Hoàng đế, phải gọi là cơn thịnh nộ của đế vương, ha ha.

Anh lườm đám đại thần một lượt rồi lạnh lùng nói: “Trẫm đã có định đoạt, Trương Các Lão, chuyện hòa đàm với nước Kim sẽ do ngươi phụ trách, có thể kéo dài được bao lâu cứ kéo dài, ngày mai ngươi hãy dẫn theo đoàn sứ giả lên đường!”

“Thần… tuân chỉ.” Nội các thủ phụ Trương Đình Đăng sửng sốt trong chốc lát mới hiểu ra, khom người lĩnh mệnh lui về phía sau đứng vào hàng và len lén lau mồ hôi trên trán.

Hoàng Thượng quả nhiên là không chịu nghe ý kiến của quần thần, chuyên quyền độc đoán!

Hiện tại ông ta đã hiểu rõ ý tứ của Hoàng Thượng rồi, Người muốn tuyên chiến đến cùng, cuộc hòa đàm này chẳng qua chỉ là kế kéo dài thời gian mà thôi.

Nhưng lần hòa đàm này không phải là một chuyện dễ dàng, chưa nói đến việc có thể gạt được người Kim hay không, nếu chuyện này mà làm không tốt có khi còn phải gánh thêm tội danh bán nước, bán rẻ lãnh thổ của Đại Chu, là đại gian thần, trở thành điểm yếu để người ta nhắm vào, mà ông ta là một người luôn tự xưng mình là một thanh quan.

Ông ta vốn định khước từ, nhưng vẻ mặt Hoàng Thượng lại quyết liệt như vậy, rõ ràng là không cho ông ta từ chối, đây chính là chuyện khổ sai sẽ lấy mạng người ta.

Diệp Khôn đột nhiên bùng nổ cơn tức giận của vua và hạ thánh chỉ, miễn thuế ba năm đối với những châu gặp nạn ở phương Bắc, các châu phủ toàn lực cứu tế, mở kho lương thực, cứu tế nạn dân, kẻ nào không ra sức cứu trợ thiên tai, kẻ nào dám tham ô trái pháp luật, lén lút ăn chặn tiền cứu trợ sẽ bị tịch biên tài sản, giết cả họ không tha!

Tất cả các công việc liên quan đến cứu trợ thiên tai sẽ do triều đình cắt cử khâm sai đại thần giám sát, ban thưởng Thượng Phương Bảo Kiếm, tiền trảm hậu tấu.

Về phần người được chọn cho chức vụ khâm sai đại thần này sẽ do quan văn phụ trách tiến cử.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!