CHƯƠNG 01: CHÂN LONG THIÊN TỬ
“Người anh em, cứ yên tâm lên đường đi, giang sơn của chú, anh sẽ thay chú tiếp quản, ba nghìn giai lệ chốn hậu cung anh cũng sẽ nuôi giúp chú, cam đoan sẽ chia đều tình thương, tuyệt đối không thiên vị người nào, ha ha ha!” Diệp Khôn cười đắc ý vỗ vai người thanh niên bên cạnh.
Chàng trai này sắc mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu, ấn đường đen sì, môi cũng thâm đen, là tên xui xẻo đã chết rồi.
“Không, Trẫm là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, Trẫm trường sinh bất lão, Trẫm sẽ không bao giờ chết…” Thanh niên xui xẻo đột nhiên hét lên, rồi ra sức giãy dụa, tên đầu trâu há miệng, đấm mấy phát bôm bốp vào mặt làm chàng trai kia ngất xỉu, rồi lôi đi.
“Diệp Khôn, ngươi mà không nhanh thì sẽ bỏ lỡ giờ tốt đó.” Tên mặt ngựa thiện ý nhắc nhở, rồi đạp một cước vào mông của Diệp Khôn.
“Á…” Diệp Khôn hét một tiếng thảm thiết, sau đó hắn bị rơi khỏi cầu Nại Hà xuống nơi sâu không thấy đáy.
“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng…”
Tiếng gọi dồn dập đầy hoang mang bất an vang lên, làm Diệp Khôn lo lắng đang trong mộng xuân bừng tỉnh dậy, hắn bật ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, rồi lại nhìn người đẹp mặc cung trang sắc mặt trắng bệch đang ngồi cạnh, hắn há hốc miệng: “Đây … đây… là…là…”
“Hoàng Thượng, cuối cùng Người cũng tỉnh rồi, thần thiếp… thần thiếp … lo chết mất …” Giai nhân tuyệt thế mắt ầng ậc nước thần sắc phức tạp, có vui mừng, có lo lắng, sợ hãi, còn có vài phần ai oán, trong nhan sắc xinh đẹp có thêm phong vận động lòng người khó miêu tả thành lời.
Ồ, đẹp quá, đẹp mê người, đẹp câu hồn đoạt phách, đẹp hại nước hại dân, bất kỳ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy đều cũng sẽ không kiềm chế được mà nảy ra những kích động này nọ.
Đợi đã, Diệp Khôn ngồi thừ người trên giường, biểu cảm gương mặt hoang mang, anh đang cố gắng nhớ lại những đầu mối hỗn loạn.
Trong căn phòng rộng lớn, toàn bộ nội thất bài trí đều theo phong cách cổ xưa xa hoa, ngay cả đến kiến trúc cũng theo phong cách cổ đại, không hề có chút gì giống với văn hóa hiện đại.
Người con gái xinh đẹp với bộ trang phục cung đình, xinh đẹp đến mức có chút mơ hồ, khí chất cũng cực đỉnh, với tiêu chuẩn đánh giá người đẹp của Diệp Khôn thì đây đích thị là cực phẩm hại nước hại dân.
Được thôi, cứ coi như là đang đóng phim cổ trang vậy, nhưng ít ra cũng phải nói với anh đây một tiếng chứ, anh đây đóng vai Hoàng Thượng à? Ừ, nhưng không biết là vai chính hay là vai phụ của phụ đây?
Nhưng mà với dung nhan của anh đây, cùng thân hình như tàn tật cấp độ ba thì chắc cũng chỉ có số đóng vai phụ của phụ thôi…
Cho dù là vai phụ của phụ cũng được, tốt xấu gì cũng được nói một câu thoại chứ nhỉ?
“Đạo diễn, đạo diễn?” Diệp Khôn đột nhiên lớn tiếng gọi: “Đạo diễn, tôi có lời thoại không vậy? Tiền công tính như thế nào?”
Đóng vai phụ, không có câu thoại thì thôi, nhưng tiền công phải có chứ, anh đây đang nghèo đói lắm, không đến để làm không công đâu.
Anh quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy cộng tác viên của tổ quay hay chế tác phim đâu, cũng không có máy quay hay đèn chiếu gì hết, chỉ có mỹ nhân với trang phục cung đình đang ngồi đó với gương mặt kinh ngạc, biểu cảm đầy lo âu.
Ơ kìa, không đúng, anh đây nhớ… hình như là… lúc nhảy qua sân thượng của tòa nhà khác, nền sân thượng đó giống như làm từ bùn nhão, ‘pặc’ cái đã sập xuống. Anh chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh rồi rơi xuống.
Đúng, anh nhớ ra rồi, bởi vì mặc cảm về ngoại hình, dáng người, gia cảnh, … anh luôn tự ti, không dám chủ động tỏ tình với người mình thích, chỉ dám thầm yêu trộm nhớ, mơ YY với cô ấy, rồi ‘tự xử’ thôi.
Chuyện này cũng không thể trách anh được, vừa sinh ra đã như thế, thực ra, các nét trên khuôn mặt anh cũng không đến nỗi nào, chỉ là anh hơi thấp một chút, cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Trong mắt các cô gái, chiều cao như vậy là quá thấp, nhưng khổ nhất là anh lại nặng hơn tám mươi cân, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng tăng.
Với chiều cao và cân nặng như vậy thì cho dù là diện mạo có đẹp bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ khiến cho tất cả các cô gái phải chạy mất dép. Đương nhiên cũng có cô gái khác biệt thương thầm anh, chỉ có điều… chỉ có điều diện mạo của cô gái đó còn ‘nổi tiếng’ hơn cả anh, cho nên đến bây giờ, anh vẫn là ‘cậu bé chưa lớn’.
Vì muốn phá bỏ cái danh xưng đó, để những người khác không còn trêu chọc khinh thường, anh tốt nghiệp đại học Tam Lưu, ra trường đi làm ở một công ty tư nhân, nghiến răng tiết kiệm, nhin ăn nhịn mặc vừa đúng ba tháng, khó khăn lắm mới để dành được mấy triệu đồng, dự định đến thẩm mỹ viện nào đó để cứu vớt lại nhan sắc.
Cũng đáng đời anh xui xẻo, chọn lúc nào không chọn, chọn đúng lúc công an đi kiểm tra truy quét tội phạm tệ nạn, đột nhiên bao vây thẩm mỹ viện đó, anh liền vội vàng mặc quần áo vào rồi chui qua cửa sổ để trốn, anh chạy lên tầng thượng, để nhảy sang sân thượng của tòa nhà bên cạnh.
Ai ngờ rằng tòa nhà bên cạnh thuộc dạng nhà chất lượng kém, nhìn thì có vẻ chắc chắn, nhưng lại không chịu được trọng lượng của anh, thế là ‘pặc’ một tiếng, nền nứt ra, anh hét lên thảm thiết rồi rơi tự do xuống.
Tòa nhà đó cao mười mấy tầng, kết quả khi ngã xuống thế nào, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Vậy…vậy anh đây đã chết rồi sao?
“Ai da…đau …” Diệp Khôn ngây người hồi lâu, sau khi hồi thần lại, hành động đầu tiên của anh là nhéo mạnh vào đùi mình, cảm giác đau nhói làm anh suýt chảy nước mắt, cũng làm anh tỉnh táo hơn chút.
Thế này hình như không phải đang đóng phim cổ trang, hình như là anh đây xuyên không rồi, cái cảnh trong mơ đó… là thật sao? Người đẹp gọi anh là Hoàng Thượng?
Anh đây là Hoàng Thượng thật sao?
Đầu óc của anh vẫn rối như mớ bòng bong, người đẹp với nhan sắc tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành trước mặt này làm cho gã còn trinh chưa từng nắm tay con gái ở kiếp trước là anh bỗng sinh ra suy nghĩ xấu xa không đàng hoàng, sắp không nhịn được mà muốn đè cô gái trước mặt mình xuống, ‘thực thi luật pháp’.
Nhưng mà trong không gian rộng lớn, cung điện bài trí nguy nga hoa lệ, có rất nhiều người, biểu cảm trên gương mặt họ vô cùng đa dạng, điểm giống nhau duy nhất là ai cũng nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an.
“Hoàng Thượng…” Mỹ nhân tuyệt thế bị giật mình bởi tiếng hét thảm thiết và tiếng cười cuồng ngạo của anh, sợ hãi cuống quít gọi: “Triệu thái y, Triệu thái y…”
Một ông già lớn tuổi đứng chờ ở góc phòng cuống cuồng chạy ra, nơm nớp lo sợ khom lưng: “Hoàng Thượng, Lan Phi nương nương, lão thần có mặt.”
Diệp Khôn lắc đầu thật mạnh, đầu như căng lên, anh muốn cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, ông trời ơi, chẳng lẽ giấc mơ này là thật sao?
Để xác nhận cảnh trong mơ là thật không, anh lại véo đùi thêm lần nữa, lần này đau đến nước mắt nước mũi sắp trào ra.