Mặc Vô Song giống như NPC xuất hiện nói với cậu mấy câu rồi bốc hơi. Dương Trường Miên chỉ có thể nhờ hệ thống chỉ đường về. May mà còn hệ thống, không tới nỗi sợ tới té xỉu.
Nhưng cảm giác bất an vô cùng nồng, làm cậu dù chạy nhung vẫn banh mắt ra nhìn xung quanh, chỉ mong chạy về Hàn gia thật lẹ, trùm mền ngủ tới sáng.
[Tuy cậu xui thật nhưng miễn không phải là mệnh âm thì còn cứu được. Với lại cậu yếu thế, ai thèm đoạt xá đâu.]
“…” Cậu nên vui mừng vì mình quá cùi bắp?
[Chờ chút! Kí chủ, nấp đi!] Nó cảm nhận được rất nhiều luồng ma khí dập dờn tản về phía bên này.
Dương Trường Miên đột ngột dừng lại, nhìn quanh, nhảy vào lùm cây ngọc bút rậm rạp kế bên, dán lên phù ẩn thân Hàn Ngọc Nhiễm đã cho, thành công ngụy trang.
“…” Núp lùm thành phản xạ có điều kiện luôn rồi.
Bây giờ cậu mới nghe thấy tiếng bước chân của một đám người đang đi tới, hướng bên kia là Linh Ma Đài.
Đám ma tu trùm kín mít tạo hình y chang Mặc Vô Song lúc mới gặp, hình như còn áp giải người nào đó, nói gì đó cậu không nghe rõ.
Dương Trường Miên thông qua khe hở của mấy cái lá nhìn ra, thấy không rõ người bị đám ma tu bắt nhưng một thân màu trắng thì rất nổi bật. Ai mà xui xẻo như vậy chứ, bị đám ác ma này nhắm tới.
Chờ qua hơn 5 phút sau, người đi hết cậu mới dám bò ra, bùa ẩn thân cũng không dám gỡ ra, sợ bọn họ bất ngờ quay lại cho cậu bữa khuya bất ngờ.
“Nguy hiểm quá, tao còn tưởng đâu Băng Châu bình yên lắm.” Giờ cậu chỉ muốn về thật nhanh đợi Hàn Ngọc Nhiễm.
[Cậu liệt giường nửa tháng nên không biết đó thôi, số nạn nhân của ma tu cũng không ít, thành chủ đã đóng cửa thành rồi mà đám kia vẫn vào được, hay thật.]
“Sao không đi chỗ khác mà nhất thiết phải là Băng Châu?” Bãi tha ma, chỗ xử tử phạm nhân, nghĩa trang, châu nào mà không có.
666 nghe được đám ma tu loáng thoáng nói, cộng thêm suy đoán của nó: [Linh Ma Đài thì chỉ có một, đừng thấy Băng Châu bây giờ phong cảnh hữu tình, trước kia, nó là chiến trường người-yêu đại chiến đó.]
Dương Trường Miên rầu rĩ, biết có người bị bắt cóc mà cậu lại không cứu được: “Hi vọng là cái người bị bắt đó không bị làm sao. Mà bắt cóc người ta làm gì? Hiến tế?”
[Hình như bọn họ định hồi sinh Ma Đế bằng cách để ông ta đoạt xá Hàn Ngọc Trác.]
Ồ, ngoài Ma Hoàng thì còn có Ma Đế nữa à, đúng là phản diện có khác, còn có nguyên cơ cấu tổ chức.
Hàn Ngọc Trác gì đó thật xui xẻo.
Dương Trường Miên dừng lại bước chân, sắc mặt trắng bệch.
Đợi chút!
“Mày vừa nói ai cơ?!”
666 nhân tính thở dài: […Hàn Ngọc Trác.]
Cậu đứng tại chỗ, đi qua đi lại: “Sao thằng bé lại bị bắt được?” Hàn gia không phải thủ vệ nghiêm ngặt, ba Hàn và ông nội Hàn đều là cao thủ Linh Thức Cảnh hay sao?
666: [Sao tôi biết được?] Nó chăm một kí chủ đã muốn xì khói rồi, từ lúc cậu tới Băng Châu nó còn không có thời gian đọc sách thư giãn luôn. Nó là hệ thống tri thức sáng tạo, đâu có trang bị theo dõi hay tìm kiếm gì đâu.
“Bé Năm, mày biết không?” Hàn gia có kẻ phản bội thì cậu về đó cũng không an toàn.
0405 bình thường hay rình coi người ta, Hàn Ngọc Trác y như phiên bản chibi của Hàn Ngọc Nhiễm, sao nó không mê cho được, 0405 liền lục lại ghi hình. Dương Trường Miên có tặng cho thằng bé món quà gặp mặt, là một cây quạt xếp nhỏ, là pháp khí trong ô quay may mắn.
[Tôi chỉ quay được một đoạn, thằng bé ra ngoài chơi với Lý Xuân Dao, sau đó thì không rõ, tại ở xa quá.]
Lý Xuân Dao muốn hại Hàn gia? Trước mắt cậu không có chứng cứ, không thể nghi oan cho người khác.
Dương Trường Miên vội tới xoay mòng mòng, rất muốn đi cứu người nhưng lại biết mình chẳng làm được cái tích sự gì, đi cứu không khác gì đi chết. Giờ này mà cậu có thể ngự kiếm phi hành thì hay quá, về báo tin cho Hàn gia là có viện trợ rồi.
Xào xạc, xào xạc.
Tiếng gió thổi phất qua bên tai, cậu ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, cảm thấy đầu óc nặng nề, đại não trống rỗng, không khỏe vô cùng, vội cúi đầu. Lúc cậu nhìn lên ánh trăng đó, đến 1+1 bằng mấy cũng không nhớ rõ, thật đáng sợ.
[Đừng nhìn nhiều, ban phước đồng nghĩa với nguyền rủa, chỉ là cách diễn đạt khác nhau thôi. Tu chân giới không thiếu thần minh đã phi thăng có tâm lý vặn vẹo. May mà cậu yếu, sẽ không bị dòm ngó.]
“…” Khả năng ai ủi của mày chả làm tao khá lên được.
[Miên, Miên, Miên, cưng, cưng.]
Dương Trường Miên nhíu mày: “Gì vậy? Mày lag hả bé Năm?”
[Đừng quay đầu lại, chạy ngay đi!]
Cậu nghi hoặc, quay đầu nhìn: “Tụi bây làm trò bí hiểm gì vậy? Tao có thấy gì-”
…
Vắt chân lên cổ chạy: “Á á á! Có ma kìa!”