Dương Trường Miên choáng váng, lực hút của Trái Đất thật vĩ đại, mới đây thôi mà rớt được nửa núi rồi. Theo cái tốc độ rơi này, tiểu thuyết BE liền ngay chương này.
666: [Thảnh thơi đi, kiểu gì cũng không chết ngay được.] Cùng lắm thì hấp hối mấy giây rồi thăng.
Dương Trường Miên hộc máu: “…” Phun một búng máu bầm trong nội tạng ra làm cậu thoải mái hơn được chút, cảm giác say tàu xe lại ập tới. Lần này cậu bị hành thật thảm, Lý Xuân Dao đúng là ác độc.
“Dương Trường Miên, nhanh! Đưa tay đây!”
Hàn Ngọc Nhiễm lao xuống như tên bắn, dùng những tảng đá rơi xuống làm ván, nhảy vào ổ, đưa tay ra với Dương Trường Miên. Hắn té xuống cũng bể sọ chớ nói chi người thường như cậu.
Dương Trường Miên cũng sợ chết lắm, bò bò lết lết cũng muốn xích lại gần nam chính hơn, nhưng hai chân bị đè liệt không cử động được, thảo dược cầm máu chứ không chữa hết, giờ cậu không khác gì con khô bẹp dí.
Dương Trường Miên thở ra thì ít hít vào thì nhiều: [Kể chuyện cười cho tao nghe đi.]
666: […] Kí chủ chấn thương sọ não rồi? Mê sảng gì vậy?
Hàn Ngọc Nhiễm cảm thấy chờ hoài ở đây không ổn, khả năng cao là Dương Trường Miên không nghe thấy lời hắn nói.
Nam chính nhấn mũi chân vào phiến đá, nhảy qua vớt Dương Trường Miên lên, ôm vào lòng, nhanh nhẹn lấy Trích Nguyệt ra ngự kiếm bay lên. Hắn mà không nhanh tay, có khi cả hai người bị vùi trong đống đá rồi.
“Dương Trường Miên! Trường Miên?”
Hàn Ngọc Nhiễm có gọi thế nào cậu cũng không trả lời, đôi mắt nhắm nghiền, miệng thì lẩm bẩm gì đó không ai nghe rõ.
Cơ thể của cậu mềm nhũn, tay chân lạnh lẽo, hắn như đang ôm tảng băng vào lòng. Không dám dùng sức cũng không dám động đậy, hắn giữ nguyên một tư thế ôm Dương Trường Miên bay về nhà.
Hàn Ngọc Nhiễm xưa giờ chưa từng cảm thấy, mạng người quan trọng như lúc này. Cho dù dùng hết linh lực hắn cũng không ngại, bay thật nhanh về nhà tìm người chữa cho cậu.
0405 kích động: [Công chúa ôm!]
666 tán cho phát: [Giờ mày còn hưng phấn cho được, kí chủ sắp ra đi chân lạnh toát rồi kìa!]
Dương Trường Miên lúc trước dù gặp nguy hiểm nhưng vẫn chưa thương tới tính mạng. Lần này hay ho hơn, Lý Xuân Dao mượn chim giết người có một lần mà thành công luôn.
______
Dương Trường Miên lần nữa mở mắt ra đã là mười mấy ngày sau. Cậu nhìn đông ngó tây không thấy ai, nằm ở trên giường dò hỏi hệ thống, cậu mới biết được, mình bất tỉnh nửa tháng.
Hàn Ngọc Nhiễm hôm đó lo lắng sốt vó, ôm cậu trên tay chạy đi tìm Hứa dược sư, đạp đến nổi gãy cửa nhà người ta. Nghe hệ thống nói, cậu vẫn chưa hình dung ra tên mặt lạnh đó sẽ có biểu cảm vi diệu gì.
Lúc cậu bị đưa đến đã hấp hối, chấn thương sọ não tới nơi, trễ một chút nữa thôi là lên bàn thờ. Nội tạng tổn thương, mất máu quá nhiều, vùng ót vị đập mạnh xuống đất, khi đó nếu mà có cục đá nhọn nhọn đâm vào là tắt thở ngay rồi.
Hứa dược sư chữa cho cậu mà Hàn Ngọc Nhiễm đứng lù lù kế bên như giám thị gác thi, chờ tới khi cậu ổn định lại thì hắn mới rời đi một lát.
Dương Trường Miên cảm thán: [Tao vẫn không hình dung ra được anh ta lo cho tao cỡ nào.] Nhưng mà nghe vui thật.
0405: [Tôi chụp nhiều lắm, cục cưng muốn xem thì chỉ cần 20 điểm công hiến!]
“…” Làm tiền quá đáng.
Nhưng mà thôi, sau này cậu cũng sẽ thấy được gói meme này của nam chính-
Cạch.
“Tỉnh rồi? Trong người có khó chịu không?”
Hàn Ngọc Nhiễm tự tay mình sắc thuốc nấu cho Dương Trường Miên. Như thường lệ hắn lại đến đút thuốc, cuối cùng cậu cũng tỉnh.
Đặt chén thuốc lên bàn, hắn đi lại cạnh giường, đỡ Dương Trường Miên ngồi dựa vào mình, kiểm tra mạch đập.
Mùi thuốc và bàn tay hơi lạnh của hắn làm cậu chếnh choáng, nhớ tới cậu bị ôm công chúa, mặt già không khỏi đỏ lên. Chắc là không ai thấy đâu.
[Nói nhảm gì vậy? Tất nhiên là cả thành này biết hết rồi. Nhân tiện nói luôn, lúc đó của có mặt bà Dao.]
Hàn Ngọc Nhiễm bế Dương Trường Miên từ ngoài núi bay về nhưng vào thành thì không được ngự kiếm nên hắn đành phải ôm người chạy, quần chúng nhân dân được một dịp ăn dưa.
Lý Xuân Dao gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy thi thể của cậu nên chờ sẵn trong Hàn gia. Nhưng mà tình hình không giống cô ta tưởng tượng, nhìn Dương Trường Miên còn lành lặn hôn mê, cô ta muốn nướng hết bầy quạ lên ăn: “…” Súc sinh không nhờ vả gì được.
Dương Trường Miên muốn đội quần: “…” Con dâu chưa vào cửa của Hàn gia đã bị anh chồng ôm chạy khắp nơi. Sao cậu dám ló mặt ra đường nữa.