Kho hàng của hệ thống, cũng chính là nơi chứa mẫu vật gốc được đặt trong bình thủy tinh. Đối với những linh thảo cao cấp hiếm thấy hoặc như linh hỏa có linh trí, Dương Trường Miên phải trả cái giá đắt là đổi cống hiến điểm mới dùng được. Hệ thống tái tạo lại thiên địa linh vật cũng không dễ, nhưng mà Dương Trường Miên có thể đổi được nhờ điểm cống hiến, siêu lời rồi chứ còn gì nữa! Người khác muốn sỡ hữu mà không có cửa đâu!
Dương Trường Miên nghe này, chỉ cảm thấy một trận thịt đau, cống hiến điểm hoàn toàn không đủ dùng chút nào! Lại phải đổi linh lực rồi đổi linh thảo dùng, cái nào cũng cần xài tiền, đứa nhỏ áp lực quá.
Nhưng mà, nhiệm vụ thì vẫn phải làm.
Cậu bắt đầu xoắn tay áo, từ trong không gian lấy ra con dao làm bếp, mặt vô biểu tình tiến lại gần Quang Minh Khuẩn, nếu xem nhẹ tay nắm dao run rẩy của cậu và đôi chân dài run run kia.
Hệ thống bom thuốc trợ tim cho cậu: [Yên tâm đi, cây nấm này không có độc đâu, nó chỉ biết bị động xả huyễn cảnh bảo vệ thôi. Kí chủ đứng xa mũ nấm của nó là được, cũng đừng nhìn.]
Dương Trường Miên gật đầu răm rắp nghe theo lời hệ thống, cậu chưa muốn go die.
Dịch dịch bước chân, đi ngang qua xác yêu thú thối rữa cậu nhịn không được mà làm động tác nôn mửa. Cá vương nó là tanh sống mùi máu tươi trộn lẫn với mùi biển, còn yêu thú này là chết chắc cũng hơn nửa ngày trời rồi, mùi thối bốc lên nồng nặc của thịt thối, cậu còn để ý thấy có gì trườn bò bên trong, giòi?
Hệ thống 666 ác ý cười: [Ha hả, giá trị SAN của kí chủ quá thấp đi, coi chừng bị huyễn cảnh mê hoặc.]
SAN=Thuật ngữ game=Độ sợ hãi
Dương Trường Miên nhắm tịt mắt: "Mày im đi, tao điều chỉnh lại cái một."
Cậu nhắm mắt, kêu hệ thống làm gậy chỉ đường, quơ quào một hồi cậu cũng chặt được 3,4 sợi nấm. Vừa thu tất cả vào không gian, cậu dùng sức bú sữa mẹ chạy nước rút 150 mét.
Dương Trường Miên chạy tới vách núi lúc cậu leo lên đây mới ngừng nghỉ, chống đầu gối thở dốc: "Ha, sợ quá à." Hôm nay lượng vận động của cậu, viễn siêu mấy ngày cộng lại rồi.
Hệ thống 666: [...] Nguyên hành trình nhắm mắt không, thấy cái gì mà sợ.
Cậu bỏ một sợi nấm vào kho hàng hệ thống, xác định nhiệm vụ đã hoàn thành mới thở phào.
Hệ thống 666 còn xúi bậy: [Nếu mà lấy được bào tử của nó thì quá trình tái tạo sẽ nhanh hơn.]
Bào tử đơn vị sinh sản của nấm, nấm cũ có thể sẽ chết nhưng bào tử là sống, kéo dài chu kỳ sinh sản.
Dương Trường Miên lần mò gần vách núi tìm cách leo xuống an toàn, nghe vậy xem thường: "Mày cảm thấy tao có khả năng lại gần mũ nấm của nó chôm bào tử?"
Hệ thống 0405 hoảng loạn, âm cao bát quãng: [Mấy anh em, giờ không phải lúc bàn chuyện nấm néo, n-nhìn bên rừng cây kìa!]
Dương Trường Miên như chim sợ cành cong vội vàng quay đầu nhìn phía sau, không rét mà run.
Rắn, thật nhiều rắn!
Bảo sao rừng cây ở đây cho cậu cảm giác ớn lạnh, là ban ngày mà lại âm u như vậy, ra là nguyên nhân là ở chúng nó.
Từ trên thân cây bò xuống, không phải một hai con, mà là hơn chục con uốn éo. Chúng nó nhỏ nhất thì có một lóng tay như vậy đại, to thì bằng que củi. Bọn nó tỏa định mục tiêu là cậu, động vật máu lạnh theo bản năng săn mồi, thè lưỡi ra, đôi mắt đen bóng quỷ quyệt.
Dương Trương Miên da đầu tê dại nhìn cả trăm con rắn đen huyền phun lưỡi về phía cậu, dạ dày lại đau: "Phen này, có đi mà không có về rồi."
Hệ thống 666 nhanh chóng thuyết minh nhanh: [Hắc Diệp Độc Xà, Trung Cảnh sơ giai, số lượng hơn 5000. Độc của nó, chỉ cần dính phải một ít, trong vòng 5 phút không uống Giải Độc đan thì, xuống hoàng tuyền ngắm hoa bỉ ngạn.]
Dương Trường Miên: "..." Mày thật hài hước, nhưng tao cười không nổi.
Hệ thống 0405: [Có nhiệm vụ mới.] Kì lạ, lúc nãy nó không cảm ứng ra được, chẳng lẽ máy dò tìm của nó không nhạy với yêu thú?
Chỉ là Trung Cảnh, vậy còn gỡ gạc được. Dương Trường Miên có pháp khí Huyền cấp đó nhe, một phen chùy, một phen dao phay!
Cậu lấy một phen dao làm bếp, đưa lưng về phía vách núi, còn rảnh mà đùa giỡn: "Tối nay ăn thịt rắn."
Dao làm bếp nói thô vậy thôi nhưng nó là pháp khí loại công kích Huyền cấp, hàng của hệ thống, bao bền, có bảo hành.
Đánh xà thì đánh bảy tất, câu này áp dụng ở cả tu chân giới, chỉ cần cắt ngay chỗ trái tim hoặc cột sống của nó là được.
Cùng lắm thì nhảy núi, lấy mềm chăn quấn thật chặt thân thể làm giảm sóc là xong, tuy cảm giác không tốt chút nào nhưng đó là cách duy nhất rồi.
Có một con gấp không chờ nổi xông lên muốn chích độc Dương Trường Miên bị cậu xảo diệu né ra, trở tay cho một dao cắt làm hai nửa, chết không nhắm mắt, máu bắn tung tóe.
Hệ thống tấm tắc: [Không sợ?] Nãy còn kinh hách như con thỏ con hỏn lọn mà?
Dương Trường Miên cười nhạt, hệ thống nghĩ cậu quá đơn giản rồi.