Đắc Kì trốn vào rừng sâu. Nàng đi không một lời từ biệt trước với Hoa Uyển Linh và Phong Nghiên. Dù sao cũng hi vọng hai kẻ nhàn rỗi ấy,sau khi chịu hai luồng uy áp đối kháng vẫn còn có thể sống sót. Người phàm thì chỉ bị ảnh hưởng về mặt tinh thần. Còn với kẻ luyện công,vừa là một liều thuốc cực độc khiến bản thân nội thương cực mạnh nhưng đồng thời vẫn còn vương lại một vài tia linh khí có tác dụng tu luyện cực lớn.
Khương Dương... còn huynh ấy...Kết giới bị phá vỡ rồi. Mấy kẻ mới tới võ công không tồi. Có lẽ sẽ lo được cho huynh ấy. Khương Dương.. muội xin lỗi..
- Gào...
- .....
Đắc Kì vứt cổ bộ y phục rườm rà,cũng đồng nghĩa vứt bỏ thân phận Vương Nhã Hân của Hoa Lâu.Lưu Ly quốc cũng không hổ là nơi rừng thiêng nước độc,yêu thú trùng trùng khắp nơi,đj đâu cũng nếu không cẩn thận cũng sẽ mất mạng như chơi.
Nàng vung tay. Bạch Hổ tắt thở nằm trên vũng máu,không còn lấy một chút uy linh của kẻ làm chủ rừng xanh. Hắc xà từ trong ngực áo nàng chui ra,quấn quýt bò quanh bờ vai trắng nón thanh mảnh của nữ nhân.
- Chủ nhân...
- Đói rồi?
Hắc xà làm bộ mặt đáng yêu,liên tục dụi đầu vào hõm cổ của Đắc Kỳ. Nàng chỉ cười,đưa tay lên trước làm bệ đỡ cho hắc xà trườn xuống. Thân xà vừa chạm vào lớp tuyết lạnh,còn chưa kịp hóa lớn thì hướng đối diện vang lên tiếng rục rịch. Một mũi tên,hai mũi tên rồi một trận mưa tên,kế tiếp là một loạt những binh khí khác nhau lao tới. Toàn bộ đều bị hắc xà một đuôi quẫy nát.
- Nữ nhân kia,ai cho phép ngươi giết chết yêu thú của bổn công chúa?
- Bổn công chúa? - Đắc Kỳ một thân uyển chuyển tiến về phía lùm cây,nhẹ nhàng rẽ lối - Nhiếp Khương Du?
- Biết bổn công chúa là ai rồi mà còn dám phạm thượng?
Tiểu Du thẹn quá hóa giận,bất ngờ đứng thẳng lên,vỗ ngực dương dương tự đắc. Đắc Kì khẽ bật cười,đưa tay phẩy phẩy bông tuyết trên chỏm tóc của Tiểu Du. Nha đầu đỏ mặt. Nữ..nữ nhân này cũng đẹp quá đi.
- Ta không đánh trẻ con. Về nhà coi chừng Khương Dương đánh nát cái mông của muội.
Đắc Kì mỉm cười ngọt ngào,kéo kéo một bên má của Tiểu Du. Ra là biểu muội của Khương Dương. Ngọc bội chứng minh thân phận ở ngang eo,có lẽ không phải hàng giả. Mà kể ra cũng lạ. Khương Dương thì trầm ổn,tính cách bá đạo,không thích nhiều lời. Lại có một tiểu muội ồn ào,tính cách bốc đồng như vậy. Lưu Ly quốc có mười ba người con. Nhưng tiểu công chúa có thể tự ý làm càn,tự ý xuất cung,tự do tự tại sống trong rừng,tự ý nuôi linh thú thì chắc chỉ có lục công chúa,tức biểu muội ruột thịt của Khương Dương, Nhiếp Khương Du.
Có thể nói,Nhiếp Khương Dương là chiếc ô dù cực đại của nha đầu nên chẳng ai có thể động tới người con gái này.
- Ngươi...không..tỷ..biết ca ca của ta sao? Ca ta trở về rồi sao?
- Trở về rồi. - Đắc Kì cười buồn,hai gối quỳ xuống trước mặt Tiểu Du - Tỷ xin lỗi vì đã giết sủng vật của muội.Chiếc cặp này,ta tặng cho muội. Tiểu mãng xà này cũng cho muội tùy ý chơi một thời gian,có chịu không?
- Chủ nhân...- Hắc xà ủy khuất trách mắng - Tiểu Mang không tùy tiện đi theo loài người thấp kém mà rời xa chủ nhân đâu.
- Một tiểu hắc xà nhỏ bé thì có thể chơi như thế nào?
- Ngươi...
Hắc xà ngữ khí nổi giận,lập tức biến lớn,thoáng chốc đã cao ngang bằng với Đắc Kì,đuôi dài liên tục quẫy mạnh trên đất,cố tình đưa cái đầu to hơn cả người Tiểu Du đi đến dọa nạt. Tiểu Du không những không sợ,ngược lại còn phấn khích dùng đôi bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ trên làn da tựa như sắt thép của hắc xà. Tiểu Mang ánh mắt hàng vạn dấu chấm hỏi liếc sang Đắc Kì. Nàng chỉ cười nhàn nhạt tỏ ý thương cảm cho con vật đáng thương.
- Tỷ tỷ,ta có thể giữ tiểu hắc xà bao lâu?
- Đến khi tỷ cần. Nó sẽ tự giác rời đi.
- Được. Được. Thành giao.
Có trong tay một sủng vật bá đạo như vậy, kể cả chỉ chơi được một canh giờ,Tiểu Du cũng thấy rất đáng. Chỉ thấy tỷ tỷ xinh đẹp tựa sát người về phía hắc xà,miệng thầm nhẩm gì đó rất khó nghe rồi bất chợt biến mất.
Hắc xà nhìn Tiểu Du đầy khinh bỉ rồi cũng chịu xuống nước,nhỏ giọng:
- Đi,ca ca của ngươi bị thương rồi. Ta đưa ngươi về.
- Cái gì? Ca ca ta bị thương? Tiểu hắc xà,ngươi mà nói bậy,ta đem ngươi lột da rồi làm món rắn nướng.
Tiểu Du miệng thì toàn phun ra những lời độc địa nhưng chân thì rất thành thục. Nha đầu tay bám chặt vào vảy rắn,phấn khích hô lớn xuất phát. Tiểu Mang một trán nổi hằn. Đến chủ nhân còn chưa dám nói với ta những lời như vậy. Người phàm là thứ sinh vật vô lễ không rõ phép tắc. Nếu không phải chủ nhân muốn ta ở lại coi chừng chủ thượng thì ta sớm đã cắn chết nha đầu nhà ngươi rồi.
Bữa ăn của ta...ta còn chưa được nếm một chút nào...Chủ nhân đã hứa kiếm cho ta một bữa ăn khác ngon lành hơn. Ta nhịn...ta nhịn...
Một vật một người rời đi. Lúc này một vũng máu mới từ từ lan ra trên mặt tuyết. Những ám vệ đi theo Tiểu Du,chết bất đắc kì tử.