- Thương thế của ngươi sao rồi?
Nhã Hân đỡ Hoa Uyển Linh ngồi dậy,thuần thục gọt táo cho nàng ăn. Đôi môi Hoa Uyển Linh xuống sắc thấy rõ,nét mặt nhợt nhạt,đôi mắt mơ hồ nhìn vạn vật không rõ.
- Vòng càn khôn ấy của ngươi,rốt cuộc là làm từ loại nguyên liệu nào?
- Ngươi thật sự muốn biết?
- Muốn biết.
- Ta không tùy tiện cho ai thứ gì. Là bọn chúng chọn ngươi,bọn chúng muốn ngươi. Nhưng ta sợ bọn chúng quá cường đại,ngươi nhất thời không thể chịu được áp lực mà tổn hại tới bản thân.Kết quả,ngươi đã được trải nghiệm. Thấy thế nào?
- Ban đầu cảm giác rất khoan khoái,linh lực rất dồi dào nhưng cũng rất loạn.Tuy nhiên càng nương theo dòng chảy ấy,ta càng mệt mỏi...càng không thể khống chế
Hoa Uyển Linh bất lực thở dài. Đôi bàn tay run run khua khua trước mặt. Vẫn là vạn vật mơ hồ.
- Vòng Càn Khôn ấy được làm từ kim thiết và một mảnh huyền thiết mà ta nhặt được. Ban đầu vì cảm thấy chúng có linh lực rất lạ,không biết kết hợp sẽ ra thành phẩm gì.Dòng chảy hỗn loạn mà ngươi cảm nhận được,có lẽ vì lí do ấy mà thành. Ngoài ra...
- Ngoài ra...
Nhã Hân thoáng ngập ngừng. Hoa Uyển Linh lại càng tò nò mà gặng hỏi
- Ngoài ra,mất vệt sáng trên thân nó là do ta dùng ngọc phỉ thúy để khắc. Ngươi may mắn đấy,đôi lúc ta còn có thể vẽ ra một đường tinh vân từ viên ngọc bỏ đi đó
- Ngọc...ngọc phỉ thúy????
- Phải. Ngươi nghỉ ngơi đi.
Lời Nhã Hân vừa dứt,Hoa Uyển Linh liền lăn ra giường thiếp đi. Chuyện ở đây sắp tới cũng xong xuôi rồi. Những thứ tàn cuộc còn lại,có lẽ phải dựa vào Vệ Ngôn Hạ và chàng ấy mà thôi. Không khí ồn ào náo nhiệt của Hoa Lâu. Sắp phải tạm biệt nó để trở về với Xảo Nhi rồi. Không biết giờ này ở nhà,con bé hiện thế nào.
Ở một nơi khác
Hoàng cung Lưu Ly quốc.
Biệt viện nhị hoàng tử,Nhiếp Hỏa An.
Nhiếp Khương Dương thân mặc áo giáp,tay nắm trường thương,trực tiếp phá cửa đi vào. Nhiếp Hỏa An một mặt lạnh cố gắng trấn tĩnh Âu Dương Nguyền Nguyệt đang phát điên,hoàn toàn không để ý đến một chút nào tới sự xuất hiện của hắn.
- Ngươi không cần phải nói thêm. Chúng ta tự có chân tự đi.
- Ta mang theo khẩu dụ của hoàng thượng tới truyền cho ngươi. Ngươi cùng quý phi Âu Dương Nguyền Nguyệt từ nay không còn dính dáng gì tới Lưu Ly quốc,bị trục xuất ra khỏi Lưu Ly quốc,tự sinh tự diệt.
- Tại sao lại tha chết cho chúng ta.
- .....
Câu hỏi này của Nhiếp Hỏa An bị đáp trả bằng thái độ lạnh lùng này của Nhiếp Khương Dương. Y chỉ cười,ngước mắt lên nhìn một mặt cao lãnh của hắn rồi khẽ cúi đầu,mang theo Âu Dương Nguyền Nguyệt rời khỏi nơi bản thân từng coi là nhà. Rời khỏi Lưu Ly quốc thì còn đường nào cho chúng ta đây? Cao Ly ư? Hoàng bá nay bị sát hại. Âu Dương gia liệu có chứa chấp bọn họ?
Nhiếp Hỏa An vừa rời khỏi cung cấm. Một bóng hình yêu cầu xinh đẹp đứng trước mặt y. Không ai khác lại chính là Vườn Nhã Hân. Nàng cầm Cốt Tử Lâu trao lại cho Nhiếp Hỏa An rồi không nói không rằng biến mất giữa làn người đông đúc. Bệnh điên của Âu Dương Nguyền Nguyệt được giải trừ. Về cơ bản thì đây không phải điều Nhã Hân muốn nhưng tất cả là vì thứ phế bảo kia cứ liên tục nhồng lên quấy phá muốn trở về bên cạnh Nhiếp Hỏa An.
Có lẽ linh lực của y đồng điệu với nó. Bởi vậy mà cứ luôn quấn quýt bên Âu Dương Lân, đợi thời cơ tới,hi vọng lão già đó chết sớm mà trực tiếp nhận chủ nhân. Dù sao Cốt Tử Lâu sau khi rời khỏi hồ Tử Huyết,là cưỡng ép bị Âu Dương Lân biến thành vũ khí tùy thân
Vốn dĩ Nhã Hân muốn diệt cỏ tận gốc. Là nàng đưa ra tối hậu thư nói Nhiếp Khương Dương thả người để dễ bề hành động. Chuyện này bị Cốt Tử Lâu biết được. Nó liền ở một bên bênh vực cho Nhiếp Hỏa An,chỉ cầu nàng tha cho y cùng mẫu thân y một mạng. Tất cả là do lão hồ ly kia dùng ma khí của nó điều khiển tâm tính của mẫu tử Nhiếp Hỏa An, khiến y méo mó lệch lạc,không nhận thức được mọi chuyện. Lỗi lầm đều đổ hết lên đầu của Âu Dương Lân.
Cốt Tử Lâu khóc lóc suốt nửa ngày,sắp hại cho cái đầu của nàng nổ tung tới nơi. Đồ thì cũng đã định nhận chủ rồi. Nàng giờ,thân có là chủ của hồ Tử Huyết thì cũng không thể khống chế nó theo ý mình nữa. Đưa Cốt Tử Lâu cho Nhiếp Hỏa An, một phần là cho y một cơ hội sống,phần khác là để thỏa mãn ý chí của nó.
Tuy nhiên,muốn sống thì phải làm đúng theo thỏa thuận nàng đã đặt ra. Cốt Tử Lâu sẽ là vật trung gian truyền đạt. Nhiếp Hỏa An không còn cách nào khác ngoài đáp ứng nếu muốn tiếp tục sống cả.
- Thái tử điện hạ,ngài tính thả hổ về rừng ư? Liệu có cần ta một tay trừ khử y để phòng hậu họa hay là không?
Vệ Ngôn Hạ đưa ra chủ kiến. Nhiếp Khương Dương giơ tay ra hiệu bác bỏ. Là người đó muốn tha chết cho Nhiếp Hỏa An. Người đó muốn y sống thì y phải được sống. Hắn là kẻ đi nợ ân tình,không lí nào lại phản lại ý muốn của ân nhân cả.
Chuyện ở Lưu Ly xong xuôi rồi. Chuyện quan trọng trước mắt là làm sao để tìm ra nàng ấy. Dương Đắc Kỳ... muội đang ở đâu?