- Ta muốn gặp Vương Nhã Hân.
- Nhiếp hoàng tử à,dù người có là người của hoàng tộc thì Hoa Lâu có quy tắc của Hoa Lâu - Hoa Uyển Linh mỉm cười - Nhã Hân không muốn gặp riêng ai. Xin hoàng tử hiểu cho chúng ta.
- Hoa Uyển Linh, ngươi dám cãi lệnh của ta?
Nhiếp Hỏa An tức giận đập bàn. Nhã Hân đứng ở lầu trên nhìn xuống xem kịch vui. Ánh mắt tràn y cười nhưng không thể hiện rõ ra mặt. Các tỷ muội xúm lại vây quay nàng mà tán thưởng. Ngày hôm qua,tiền của các vị công tử thưởng cho Nhã Hân,nàng đem phát đều cho các tỷ muội Hoa Lâu không chừa một ai. Nhã Hân không cần tiền,không cần bạc. Không ai biết mục đích của nàng khi vào đây là gì. Chỉ biết đây là một nữ nhân tốt.
- Nhã Hân tỷ,tỷ khiến Nhiếp nhị hoàng tử điên đảo rồi. Tỷ tính thế nào đây?
- ....
Nhã Hân cũng chỉ cười,một điệu cười nhàn nhạt mang ý vị chua chát lại mang một vài phần mỉa mai.Nam nhân trên toàn thế gian sao có thể sánh với một Nhiếp Khương Dương đa tình lại ôn nhu của ta được chứ?
- Nhã Hân tỷ,tỷ muốn đi đâu?
- Vào phòng nghỉ ngơi. Hôm nay ta không khỏe,không thể biểu diễn. Phải nhờ các tỷ muội rồi.
- Tỷ,ta thấy khúc "Tình thương" của tỷ rất hay,có thể cho chúng ta nhạc phổ để tham khảo không?
- Có thể. Chỗ ta còn nhiều bản khác,nghe rất thuận tai,cũng có thể cho các muội..Có điều...vẫn là để ngày mai đi? Ta sẽ dạy các muội sau.
- Thật sao? Đa tạ Nhã Hân tỷ.
Nhã Hân gật đầu,lại một lần nữa mỉm cười,lặng lẽ rời đi. Nhiếp Hỏa An phía dưới sớm đã nhìn thấy bóng dáng cùng giọng nói thấp thoáng của nữ nhân mình muốn nhưng cũng không có cách nào để lên. Hoa Lâu kinh doanh ở đây đã lâu. Y biết Hoa Lâu ngoại trừ là một kĩ viện còn là một huyết mạch của giang hồ chuyên bán những thông tin tuyệt mật. Tuyệt không phải kẻ nên chọc.
- Nhã Hân nhà chúng ta không khỏe,càng không có ý định muốn gặp riêng ai. Nhiếp nhị hoàng tử,người đừng khiến Hoa Lâu bất mãn a.
Hoa Uyển Linh trừng mắt đe dọa. Nhiếp Hỏa An chậc miệng không dám đánh liều. Vương Nhã Hân,ngươi chờ đó cho bản vương,có ngày bản vương sẽ kéo cái tôi kiêu ngạo của ngươi xuống thân mà chà đạp.
Hoa Uyển Linh xong việc liền chạy đến chỗ Nhã Hân thuật lại tình hình. Nàng nghe xong,một chút phản ứng cũng không có,lười nhác gối đầu lên thành cửa sổ,mắt luôn nhìn về một phương. Nhiếp Khương Dương, chàng ở đâu? Chàng hiện có an toàn hay không?
- Nhã Hân,ngươi làm sao vậy?
- Nhiếp Khương Dương đã về tới Lưu Ly hay chưa?
- Y về tới Lưu Ly rồi,hiện đang ở trong hoàng cung.Ta nghe nói,tình hình không được khả quan cho lắm. Âu Dương Nguyền Nguyệt cùng bá quan đại thân bị mua chuộc chèn ép y không ít. Chỉ còn một vài vị cận thần nhất trung đi theo y. Có điều,số lượng quá ít.
- Danh sách cận thần?
- A Âm.
Hoa Uyển Linh đưa tay ra đằng sau.Nam nhân nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào,giao nộp một tờ giấy rồi lại trở về chỗ cũ canh chừng.Nhã Hân liếc qua bản danh sách,đếm được có bảy người thì khẽ thở dài.Cũng may vẫn còn giữ lại được đại tướng quân ngự lâm quân. Binh mã chưa mất,có thể đánh.
- Số tiền hôm qua ta nói ngươi giữ lại một khoản nhỏ,mang đến hết cho đám người trong đó đi.
- Nhã Hân,ngươi có bị điên hay không? Những ba mươi vạn lượng bạc đó,ngươi thật sự không cần tiền sao?
- Nếu thấy chưa đủ,có thể tới tìm Phong Nghiên. Hắn còn giữa của ta hơn hai trăm vạn lượng vàng.
- Hơn..hơn..hai trăm vạn lượng vàng...
- Riêng Ngôn Hạ,đưa cho hắn mười vạn. Nếu y cần thêm gì,đáp ứng hết tất cả.Vẫn là nên cho một nửa số trang sức hôm qua ta nhận được.Ngươi có thể ra ngoài rồi.
- ....
Nhã Hân hướng mắt về phía tòa thành cao lớn nhất Lưu Ly. Nhiếp Khương Dương, chàng đang ở nơi thị phi đó sao? Tiểu quỷ trở về giúp huynh đây. Ngày trước ta lấy của huynh bao nhiêu túi tiền,nay ta trả lại huynh bấy nhiêu,cho những người sẵn sàng quỳ gối đi theo huynh mà không màng nguy hiểm.
Ta cho huynh biết ta còn sống,để huynh tin tưởng trở về đây. Ta rất muốn huynh tìm thấy ta nhưng ta sợ bản thân không bảo vệ được huynh nên chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn huynh. Ta sẽ tận dụng mọi nguồn lực mà ta có để bảo vệ huynh,những kẻ giỏi nhất của Tòa Bảo Các,chủ viện của Tòa Bảo Các. Bọn họ đều là cận thần của huynh