Vào buổi chiều của ngày trước lễ kỉ niệm học viện.
- Các ngươi nghe thấy gì chưa? Vương gia ghé thăm học viện và ở lại dự lễ kỉ niệm đó.
- Gì cơ? Ngươi nói có thật không?
- Là thật đó. Vương gia từng tốt nghiệp ở khoa Võ nghệ,nên là sẽ hạ giá tới khoa chúng ta đó.
- Liệu chúng ta có được ngài ấy chỉ điểm không?
- Kya... Vương gia hảo anh tuấn tiêu sái a
- Ta cũng muốn để lại ấn tượng tốt với ngài ấy.
- Nói đến anh tuấn tiêu sái,các ngươi không thấy tiểu đệ nãy giờ bám dính lấy Xảo Nhu không phải cũng rất vừa mắt sao?
- Hể ~
Đám tiểu thư khuê các nhìn về phía Xảo Nhu. Tử Đình ríu rít nói bên cạnh nha đầu không ngừng nghỉ. Khuôn miệng bất giác không kiềm được mà liên tục nở nụ cười. Xảo Nhu vẫn một chiếc mặt liệt không thể hiện cảm xúc. Nhưng chỉ Tử Đình biết,phía sau đó là một tiểu cô nương rất dễ ngại. Nên càng yêu thương Xảo Nhu hơn.
- Tử Đình.
- Có chuyện gì sao? Xảo Nhu tỷ?
- I-Im lặng...
- Không phải tỷ rất thích nghe đệ kể về mấy tiểu tử nha đầu ở nhà sao? Bọn họ thật sự rất nhớ tỷ.
- .....
Xảo Nhu cúi thấp đầu. Tử Đình lén cười,nghiêng người theo nhìn. Hai người vẽ lên một khung cảnh thật đẹp. Tiếng Tử Đình luôn miệng kêu Xảo Nhu hai tiếng "Tỷ tỷ" khiến không ít người ngã gục. Xảo Nhu có đệ đệ đáng yêu như vậy sao? Nghe thấp thoáng y nói,ở nhà còn mấy đệ đệ muội muội nữa.
- Xảo Nhu tỷ ơiiiiii
- .....
Xảo Nhi bước cao bước thấp,đầu đội đầy lá với hoa chạy đến ôm lấy một bên chân của Xảo Nhu. Xảo Nhu ngẩn người nhìn.Cặp song sinh Xảo An - Xảo Vân cũng chạy đến,mỗi người tay ôm một lãng thức ăn cao hơn cả đầu mình. Kế đến là hai tiểu tử Tử Thành và Tử Long,tay cầm gà nướng,lợn quay thơm phức.Chỉ có một mình Đắc Kỳ nhàn rỗi đi cuối cùng,tay cầm nhành hoa vô thức vụt qua vụt lại trong không trung
Xảo Nhu: "????"
- Xảo Nhu tỷ,chúng ta đi thôi - Xảo Nhi kéo kéo - Muội nghe nói ở phía Nam học viện có vườn phong rất lớn,vô cùng đẹp. Đắc Kỳ tỷ đã chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta để tới đó tham quan đó.
- Đắc Kỳ? - Xảo Nhu ngây ngốc hỏi
- Ta cũng không muốn ngàn vạn đao thương đâm vào cổ đâu - nói rồi hướng mắt ám chỉ Tử Đình - Còn không phải do tiểu tướng công nuôi từ bé của muội sao?
- !!!!!
Một đám trẻ cọ bật cười. Ai nấy trong học viện có mặt đều bất ngờ. Không nghĩ Xảo Nhu lại có nhiều đệ đệ muội muội như vậy. A..còn thêm một đại tỷ tỷ,nhan sắc không được sắc xảo như nha đầu,mặt có vết bớt,trông cực kì xấu xí. Nhưng xem ra,bọn họ hình như đã quá quen với gương mặt đó cho nên không còn sợ hãi nữa. Mới đầu nhìn thấy,mọi người đều run đến gai người. Không biết có nên nói nó là vết bớt hay không. Nó sần sùi trên nền đỏ tím,hình dạng rất quái dị.
Kì lạ,tại sao nàng ta lại che nó đi? Không sợ tự làm bản thâm mất mặt hay sẽ dọa sợ người khác hay sao?
- Ngươi tên Dương Đắc Kỳ?
Giọng nói của Dịch Lăng Mặc ngắt quãng giữa chừng,phá vỡ bầu không khí vui vẻ. Đắc Kỳ trầm ngâm. Nam nhân này..hình như là cái tên vô lễ gặp bên bờ sông Lam Hạ. Hắn là ai? Tại sao lại ở đây?
- Là ta. Công tử tìm ta có chuyện gì sao?
- Thứ này. Của ngươi?
- Của ta.
Đắc Kỳ mặt lạnh không chút bối rối mà nhẹ nhàng lấy đồ vật từ trong lòng bàn tay của Dịch Lăng Mặc, miệng khẽ mỉm cười:
- Ta còn nghĩ bản thân làm mất. Đa tạ công tử đã tìm giúp. Vật của cố nhân này,rất quan trọng với ta.
- Cố nhân? - Dịch Lăng Mặc gặng hỏi
- Là đại tiểu thư tướng phủ,Dương Đắc Kỳ.
- .....
- Công tử có muốn dùng bữa với chúng ta hay không? - Đắc Kỳ cất túi thơm vào ngực áo - Nếu không thể,hẹn dịp khác ta mời người một bữa.
- ....
Dịch Lăng Mặc im lặng mấy thở rồi gật đầu. Đắc Kỳ khảng khái đưa tay ra phía trước mời khách. Đám Xảo Nhi khi nãy nghe hiệu lệnh đã rời đi trước được một đoạn. Nhiệm vụ củ nàng bây giờ là dẫn theo nam nhân này và lấp đầy cái bụng đói trống rỗng.
Trong khi đó,bên cạnh nàng,Dịch Lăng Mặc một bầu tâm sự không biết trút cùng ai. Cố nhân của Dương Đắc Kỳ? Vậy nàng ta là ai? Tại sao lại lấy tên của Đắc Kỳ làm tên? Nàng ta là địch hay là thù? Đắc Kỳ chết,nếu biết kẻ hãm hại đằng sau,liệu Yên Nam có loạn? Sát khí trên người nàng tỏa ra,dù đã ổn định ôn hòa,dẫu thế vẫn vô cùng nồng đậm.