Dịch Lăng Mặc đuổi theo mặc kệ đám đông. Tà váy màu lam,dáng người ấy...Dương Đắc Kỳ...
- A....
Đắc Kỳ quay người,vẻ mặt khó chịu. Nhìn Xảo Vân hòa vào đám đông,nàng không khỏi tức tối,lạnh lùng giật tay khỏi sự kìm hãm của Lăng Mặc. Nàng toàn chạy đi thì một lần nữa bị người kia kéo lại.
- Dương Đắc Kỳ?
- Phải,là ta. Công tử,ta không quen ngươi. Ta còn có việc gấp. Cáo từ.Xảo Vân,đợi tỷ.
- .....
Không phải. Dương Đắc Kỳ mà hắn biết không có vết bớt lớn như vậy trên mặt.Nàng vô cùng xinh đẹp. Lại nói,tiểu cô nương này,từ cử chỉ tới lời nói,một chút cũng không giống tiểu quỷ tùy tiện kia. Hắn lại đang mơ tưởng chuyện gì nữa đây?
- .....
Đắc Kì vừa đi,túi thơm không ngoan ngoãn theo người mà ở lại. Dịch Lăng Mặc cầm lên. Chỉ biết túi thơm khá nặng.Nhìn hình dạng phồng ở bên ngoài,có lẽ bên trong chứa một miếng ngọc bội. Hắn cũng không quá tò mò về vật tùy thân của người khác,muốn vứt đi nhưng không hiểu vì lí do gì lại bỏ vào trong ngực áo.Có duyên gặp lại thì trả cho nàng ấy vậy.
Ở một nơi khác,ở một diễn biến khác,Đắc Kỳ cuối cùng cũng tìm được đám nha đầu đang ngồi xem hí kịch được biểu diễn ở một góc phố. Xảo Nhi ra vẻ thích thú lắm. Thấy người ta vỗ tay,bản thân cũng kịch nhiệt cổ vũ. Xảo Nhu mặt than một bên ôm Xảo Nhi một bên ôm Xảo An,như sợ nếu thả tay thì hai nha đầu sẽ chạy mất. Xảo Vân khiến Đắc Kỳ an tâm nhất. Nha đầu chăm chú,im lặng ngồi xem,có vẻ rất thưởng thức.
Vui chơi cả một buổi chiều,nắng cũng sắp tắt tới nơi. Đắc Kỳ trong lòng nghĩ bụng muốn mua cho đám nha đầu một chút đồ ăn,tiện đưa chúng về. Chắc đám tiểu tử giờ này cũng xuống núi và tới học viện đế đô trước giờ. Không biết lão già An Nhất Tâm có xử lí ổn thỏa được hay không nữa.
- Đắc Kỳ
Nhận thấy Đắc Kỳ đứng bần thần một góc đang suy tính chuyện gì đó,Xảo Nhu dẫn theo ba nha đầu còn lại rời khỏi chỗ ngồi,đứng trước mặt nàng. Xảo An nhăn nhó xoa bụng,lay lay một bên tay của Xảo Nhu đòi ăn.
Đắc Kỳ bật cười,ta bồng Xảo Nhi,tay bế Xảo An ra lệnh:
- Chúng ta đi mua ít nguyên liệu để Xảo Nhu nấu nào
- Muội muốn ăn thịt.
- Muội cũng muốn ăn thịt.
- Muội muốn ăn bánh bao nhân thịt - Xảo Vân cũng góp vui
- Nuôi các muội,có ngày lão nương ta sạt nghiệp mất thôi.
- Là tỷ bắt nạt bọn muộn trước. Tỷ phải có trách nhiệm nuôi bọn muội. Đồ ác bá.
Cặp song sinh đồng thanh mắng Đắc Kỳ. Sắc mặt của nàng bảy phần bất lực,ba phần cũng bất lực nốt. Xảo Nhu đứng bên cạnh chỉ cười. Xảo Nhi không hiểu chuyện,có lẽ vì vui chơi cả ngày nên mệt,thiếp đi trên vai Đắc Kỳ lúc nào không hay.
- Được. Được. Các tiểu tổ tông của tôi ơi. Tôi nuôi các người. Tỳ nữ sai rồi. Các vị có hài lòng hay chưa?
- Hài lòng. Hihi..Haha..
Được thấy nụ cười của hai nha đầu,Đắc Kỳ cũng không ngại diễn hài một chút mà thuận theo ý chúng.
- Đắc Kỳ?!
- Xảo Nhu,muội gọi ta có chuyện gì sao?
Xảo Nhu lắc đầu,chỉ tay ra đằng sau. Đắc Kỳ quay người,đụng ngay ánh mắt hỗn loạn của một nam nhân. Dáng vẻ này...có chút quen mắt nhưng nhất thời nàng không thể nhớ ra là ai. Nam nhân vẫn giữ ánh mắt mơ hồ ấy nhìn nàng dời.
- Vị công tử này? Chúng ta có quen nhau sao?
- Có lẽ là ta nhận nhầm người.
Đắc Kỳ gật đầu tỏ ý không sao. Dịch Bạch Nhiên toàn thân cứng đờ,đứng chôn chân tại đó. Cũng tên Đắc Kỳ,tuy nhiên nữ nhân đó hoàn toàn khác xa người đó. Đắc Kỳ của Dịch Bạch Nhiên vô cùng xinh đẹp,tính tình ôn hòa,hiểu lẽ luân thường đạo lí,chỉ một nụ cười cũng khiến toàn bộ nam nhân điêu đứng. Còn nữ tử này,gương mặt xấu xí,ăn nói tùy tiện,bên cạnh là có nhiều muội muội nhỏ như vậy
Sao có thể là nàng ấy? Dịch Bạch Nhiên,ngươi đang hy vọng chuyện gì vậy? Ngu ngốc.