Dịch Bạch Nhiên là người luyện võ,khinh công cũng xếp vào hàng cao thủ trong học viện Thiên Nam.Vốn định đưa Đắc Kỳ tới ra mắt phụ hoàng,mẫu hậu và thái hậu nhưng khi đi qua ngự hoa viên,Đắc Kỳ lại tỏ ra hứng thú nên y quyết định để người ở lại chơi đùa,còn bản thân thì trở về đại diện bẩm báo trước. Ai nói nãi nãi vô cùng kì vọng ở người cháu dâu này chứ?
- Nàng ta là thái tử phi tương lai sao? Là phế vật trong lời đồn?
- Không phải thái tử điện hạ thương hại nàng ta chứ? Dù sao hôn ước tất cả là do thái hậu quyết định.
- Nghe nói nàng ta bị câm đó.
- Thật sao? Bị câm?
- Thật tiếc cho tướng phủ,Dương thừa tướng anh minh tài đức lại sinh ra một phế vật không có tác dụng. Nếu là ta,ta đã sớm mất mặt tới chết rồi.A...
Đắc Kỳ từ khi nào đã bước tời trước mặt nữ nhân buông lời sỉ nhục ban nãy,dùng chân đá khuỵa hai chân nàng ta quỳ dưới đất,mạnh tay bóp chặt lấy cổ nàng.
- Ngươi...ngươi...mau buông ta ra...
- .....
- Đừng..đừng nghĩ...ngươi là thái...thái tử phi mà có thể làm càn...Giết..giết người đền mạng đó..
Một đàn yến oanh bắt đầu bàn tán nhưng không ai dám đứng ra giúp nữ nhân kia. Cái miệng hại cái thân. Lời nói là thoát ra từ miệng nàng ta,không liên quan gì tới bọn họ. Chỉ có điều không ngờ,nữ tử phế vật trong lời đồn lại biết võ a. Lực đạo không hề nhỏ. Nhìn cổ Doanh Doanh kia,vết bầm tím thấy rõ.
- Câm miệng.
Giọng nói sắc lạnh của Đắc Kỳ vang lên,lũ yến oanh đều sợ hãi co rúm lại nhìn nhau,tái xanh mặt không dám thốt lên lời.Lúc này,không biết từ đâu xuất hiện một An Minh Liên:
- Đắc Kỳ,muội đang làm gì vậy. Mau buông Doanh Doanh ra. Nàng ta là bằng hữu của ta.
- An Minh Liên, mắt nhìn người của ngươi,chậc,không nghĩ lại thối nát như chính bản chất của ngươi.
- Đắc Kỳ... ngươi..
Nữ nhân bắt đầu hô hấp khó khăn. Đắc Kỳ khẽ buông tay. Còn nghĩ nữ nhân được tha nhưng Đắc Kỳ lại tàn nhẫn nắm lấy tóc của nàng ta kéo sát về phía mình,mặt đối mặt:
- Ta thân là thái tử phi,không phải loại thân phận các ngươi có thể đem ra bàn tán. Ngươi có biết,Dịch Bạch Nhiên là tướng công tương lai của ta? Nữ nhân của ngái ấy,không phải loại người các ngươi có thể chèn ép. Còn nữa...
- Hức...
- Ngươi nói ai mất mắt tới chết. Dương thừa tướng? Dương Đắc Quân, cha của ta? Sỉ nhục mệnh quan triều đình,ngươi nói xem,ngươi đáng chết mấy vạn lần?
- Đại tiểu thư tướng gia...hức..không..thái tử phi...xin người tha..tha cho ta một mạng...ta...ta biết ta sai rồi...
- Ân?
- Thái..thái tử phi..ta..ta sai rồi. Tuyệt nhiên sẽ không dám nữa.
- Hừ.
Đắc Kỳ dùng tay còn lại,rút một cây trâm trên tóc xuống,mạnh tay đâm về phía nữ nhân. Ai cũng nghĩ sẽ phải xem một trận máu tanh,nhưng giữa chừng,Đắc Kỳ lại thu liễm,đơn thuần là dọa nữ nhân kia phải sợ chết ngất. Khóe miệng của tiểu quỷ cong lên một nụ cười,thản nhiên vứt cây trâm bên cạnh nữ nhân đang nằm trên đất kia,điệu bộ vô cùng ngang tàn.
Đắc Kỳ tiến về phía trước,tay ngắt một bông hoa thật lớn,thế cho chỗ trống của cây trâm kia rồi thản nhiên ngồi uống trà. Hoàng cung đúng là thứ gì cũng không thiếu,đặc biệt là những cái miệng không an phận.
Ở một góc đỉnh viện nào đó.Một tiểu hài nhi chân thấp chân cao chạy tới trước một nam nhân dò hỏi:
- Hoàng thúc...người mà đại ca vừa ôm tới đây,thật sự là hoành tẩu của ta sao?
- Là nàng ta.
- Hoàng tẩu đang mặc trên người bộ cống phẩm từ Lưu Ly quốc. Thật thanh nhã a. Không nghĩ hoàng tẩu lại máu lạnh vô tình như thế a.
- Máu lạnh vô tình? - Lăng Mặc đặt chén trà xuống
- Phải. Con gái của Tam phẩm bộ thượng thư buông lời sỉ nhục Dương thừa tướng. Hoàng tẩu liền dọa nàng ta bất tỉnh rồi.
- .....
- Hoàng tẩu của ta thật ngầu,thật hợp với ca ca a. Hoàng thúc,chúng ta tới làm quen hoàng tẩu có được không?
- Ngươi có thể tự làm quen?
- Hài nhi ngại a. Không biết hoàng tẩu có chịu không nữa. Đi mà hoàng thúc,người giúp Kinh Nhi đi mà.
- .....
Lăng Mặc mủi lòng đứng dậy. Bạch Kinh vui vẻ bám theo. Một lớn một nhỏ đi tới ngự hoa viên.