Phong Lãnh như nhìn thấu ý định của cô liền nói
" Em vào xe trước đi, tôi có việc nói xong sẽ vào ngay "
" À, được thôi".
Phương Uyên hơi thất vọng mà gật đầu đi đến xe, mở cửa xe đằng sau ngồi vào.
Mặc dù không xin được phương thức liên lạc nhưng không sao, có thể nam chính ghen hoặc sợ cô làm hại khi cô định làm quen với nữ chính của anh.
Vậy thì tốt quá rồi anh đã thích nữ chính. Nếu như theo nguyên tác thì tối mai nữ chính sẽ bị nguyên chủ hạ dược vì ghen ghét. Sau đó họ sẽ làm những chuyện mà trẻ em không nên biết.
Nhưng tối mai cô sẽ không đi đâu. Nhưng cô không đi thì vẫn sẽ có người hạ thuốc cho xem, dù gì thì cốt truyện vẫn phải phát triển thôi. Sau đó nam chính sẽ thấy có lỗi mà về đòi ly hôn với cô và cô sẽ được đền bù một số tiền lớn ăn cả đời không hết.
Nghĩ đến đây Phương Uyên không khỏi mừng rớt nước mắt, cuối cùng cô cũng sắp được giải thoát rồi.
Ngồi suy nghĩ một hồi Phương Uyên đột nhiên nghĩ đến việc bữa ăn tối nay, muốn mời người ta thì cũng phải có tiền chứ.
Vậy là cô lại lấy điện thoại của nguyên chủ ra xem số dư hiện tại là bao nhiêu. Mấy cái thẻ thì cô để trong ví này rồi, còn mật khẩu thì nguyên chủ chắc không nhớ nên cũng ghi hết vào trong điện thoại này rồi.
Nhìn số dư trong tài khoản mà cô suýt chút nữa thì tức chết.
" Âm tiền luôn rồi, thật là...."
Mỗi tháng được chuyển số tiền mà cô phải làm mấy năm vẫn chưa đủ, nguyên chủ tiêu sài cũng trâu bò thật không để chút nào phòng thân luôn.
" Bây giờ phải làm sao đây, tiền đâu ra, chẳng lẽ đi bán đồ của nguyên chủ, nhưng nhỡ may sau này nguyên chủ quay về chắc hận mình chết, hay mặt dày đi xin tiền ông nhỉ ....." cô suy nghĩ đủ cách nhưng lại không nghĩ đến chuyện xin tiền chồng mình.
..........
Ở bên ngoài.
" Không ngờ cũng có ngày nhìn thấy Lãnh Tổng ghen, tôi cứ ngỡ lần hợp tác này sẽ phải làm việc với một người suốt ngày một biểu cảm chứ, xem ra lãnh tổng rất yêu phu nhân của mình, Phu nhân của anh rất đáng yêu đấy "
Lâm Mặc cười nói. Cô vốn định đi qua chào hỏi, lúc đầu đã thấy lạ lạ rồi, ai ngờ đi ra mới thấy được cảnh đặc sắc này. Mở mang tầm mắt thật mà.
" Ừ "
Anh nhàn nhạt trả lời. Vốn anh định tức giận một phen nhưng vì cô kêu vợ anh là phu nhân, ừm... thì chữ phu nhân này nghe cũng rất vừa tai nên thôi anh bỏ qua vậy. Khen vợ anh đáng yêu thì đúng rồi, vợ anh vẫn đáng yêu vậy mà.
" Bữa tối mai anh cũng đi ăn à " Lâm Mặc dè dặt hỏi.
" Ừ, tôi có vài chuyện cần giải quyết với họ hàng của cô đấy "
Phong Lãnh trả lời, cũng không rõ cảm xúc.
Lâm Mặc hơi rối rắm nhanh trả lời.
" Chuyện này Lãnh tổng không cần lo cứ để tôi giải quyết, anh chỉ cần xem là được, tôi sẽ bồi thường tiền gấp đôi, dù gì nó cũng là bạn anh, anh có thể nể tình lần này không "
Anh hơi gật đầu. Xem như đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!