Màn đêm buông xuống, sao đêm xuất hiện. Triệu Tuấn Hào lạnh nhạt bình thản dựa vào ghế, hắn vừa
định chuẩn bị trò chuyện vài câu về một số việc cần chú ý khi “thị tẩm' với hoàng thượng, cửa phòng đã bị gõ vang.
Tiếng vang ba dài, hai ngắn, sau đó vòng cửa chuyển động một tiếng giòn tan, lại hai ngắn, ba dài.
Ám hiệu? Triệu Tuấn Hào liếc mắt nhìn Hiên Viên Bình, thấy đối phương chỉ chớp mắt một cái rồi lại khôi phục vẻ uy nghiêm ngồi ngay ngắn.
Trong nháy mắt hắn đã hiểu, chắc chẳn ngoài cửa là ám hiệu, đêm khuya có đại thần tới xin gặp?
Triệu Tuấn Hào ho nhẹ một tiếng, “Nô tài đi trước.”
“Không được, tạm thời ngươi không thể rời khỏi trầm một bước nào, trãm không yên tâm cho ngươi đi ra ngoài.”
Hiên Viên Bình ngồi ngay ngắn trên ghế rồi, “Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, trong phòng thắp một ngọn nến sáng, càng làm nổi bật vẻ đen nhánh ngoài phòng.
Sâu thẳm trong bóng đêm, một thân hình đi vào, bộ đồ xanh đen dài bao bọc cơ thể cường tráng, dáng vẻ hiên ngang, mắt nhìn thẳng đi tới trước mặt Hiên Viên Bình, quỳ một gối, trong mặt nạ màu trong xanh phát ra âm thanh hùng hồn của đàn ông, mang theo sự cung kính.
“Giáp Thập Cửu phụng mệnh thánh đi điều tra chuyện ở biên giới phía bắc, bây giờ đã trở về, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Đứng lên đi” Khuôn mặt Hiên Viên Bình ấm áp.
Ngón tay Triệu Tuấn Hào chà xát, đôi mắt híp lại, nam nhân đeo mặt nạ tên Giáp Thập Cửu này, cho hắn cảm giác áp bức sâu sắc.
Khiến Triệu Tuấn Hào có một trực giác, chỉ cần mình gây ra chuyện không có lợi cho Nữ đế bên cạnh, bản thân sẽ phơi thây ngay tại chỗ.
Cảm giác áp bức này tới từ sức mạnh, nói chính xác là sức mạnh võ đạo.
Hắn từng tìm hiểu về thế giới này, các quốc gia cùng tồn tại, sản sinh không ít cao thủ võ đạo, bóp chết một người bình thường không khác gì bóp chết một con kiến.
Giáp Thập Cửu đứng dậy, không báo cáo ngay lập tức, con ngươi đảo qua Triệu Tuấn Hào, giống như một cây đao lớn chém ngựa, sát ý đanh thép sâu sắc đặt trên cổ Triệu Tuấn Hào, hung hăng nói:
“Tên hoạn quan nhỏ bé này, còn không lùi đi, đứng ngốc ở đây làm gì? Chuyện ta muốn báo cáo, là thứ mà tai ngươi được nghe à?”
“Hả?”
Triệu Tuấn Hào mỉm cười, “Tên võ sĩ thô tục hèn mọn, chỉ cần một đấm, ngươi sẽ phải quỳ gối trước người Triệu Tuấn Hào ta... Cầu xin ta đừng chết!”
Con ngươi Triệu Tuấn Hào xoay chuyển, âm mũi khẽ hừ nhẹ một g, tỏ vẻ khinh thường, vừa đúng lúc nhân cơ hội chạy trốn, “Đi thì đi!”
Hiên Viên Bình lập tức mở miệng ngăn lại.
“Không sao, Thập Cửu, ngươi nói chi tiết đi"
Khuôn mặt già của Giáp Thập Cửu dưới mặt nạ run lên... Thế mà bệ hạ lại cho phép tên thái giám này ở lại?
Quái lạ! “Khởi bẩm hoàng thường, thần đi đến biên giới phía bäc qua điều tra, đúng là bệnh tình của tướng quân giống như người đã đoán trước, có gì đó kì lạ!”
Giáp Thập Cửu cầm ra một cái hộp nhỏ màu đen bằng bàn tay từ trong bộ đồ dài màu xanh đen, chậm rãi mở ra:
“Đại tướng quân bị nghỉ là trúng cổ thuật của di tộc Lâu Lan ở biên cảnh phía nam, con côn trùng này là lấy ra từ cơ thể của đại tướng quân.”
Hộp gỗ mở ra, bên trong được đủ loại lá xanh bao phủ, càng kì lạ là vì, giữa những lá cây lốm đốm, có những vết máu đỏ đen, trên vết máu, có một con côn trùng ngắn ngủi nhỏ bé mềm mại động đậy, chỉ có một mẩu.
Nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng trong nhát mắt khi hộp gỗ mở ra, Triệu Tuấn Hào có y thuật tinh vi đã cảm nhận được nguy cơ sống chết mãnh liệt!
Hiên Viên Bình đang muốn tiến đến gần để nhìn kĩ một lần, lại bị Tuấn Hào ngăn lại, đẩy về phía sau, “Đừng tới gần thứ này.”
Sắc mặt Hiên Viên Bình đột nhiên nghiêm trọng, dừng bước, lạnh lùng nói: “Giáp Thập Cửu!”
Giáp Thập Cửu giật mình một cái, cuống quít đóng hộp gỗ lại, vội vàng lùi xa năm bước, trong lòng ông ta còn sợ hãi liếc mắt nhìn tên thái giám cạnh hoàng thượng một cái, thầm nói mình hồ đồ, vật nguy hiểm như vậy, sao có thể để gân hoàng thượng đến thế.
Đồng thời, điều khiến ông ta càng kinh sợ là, nguy hiểm vừa rồi, thế mà thái giám kia còn nhận ra trước mình một bước?
Tên thái giám này không đơn giản...
Hiên Viên Bình bị Triệu Tuấn Hào ấn ngực lui về phía sau, cho dù nàng ta đã sớm dùng vải lụa trói chặt, nhưng cơn giận trong lòng vẫn bùng lên, đảy bàn tay to của Triệu Tuấn Hào ra?
Buộc chặt như vậy mà ít nhất vẫn là cup B, giải phóng ra còn to tới mức nào?
Ngón tay Triệu Tuấn Hào giật giật, trong lòng đo lường, lúc này đúng lúc Hiên Viên Bình trừng hắn một cái, mới quay lại đề tài nói:
“Di tộc Lâu Lan ở biên giới phía nam của Đại Hạ, cổ trùng trong thân thể Triệu đại tướng quân, có khi nào là do cấu kết với loại mọi rợ ở biên giới phía bắc? Trời nam biển bắc thế này, cấu kết thế nào?”
Đôi tay Triệu Tuấn Hào lung lay tay áo, nghe được lời này, không nhịn được cười, “Làm gì mà nhất định phải cấu kết, có lẽ là châm ngòi, ngồi trên núi xem hổ đấu, trai cò đánh nhau, ngư: ông đắc lợi!”
Giáp Thập Cửu nghe vậy thì sửng sốt, lập tức công kích nói: “Trong chuyện triều chính, một thái giám như ngươi thì biết cái gì? Cớ gì mà một thái giám như ngươi có thể can thiệp vào?”
“Không sao.”
Nhưng Hiên Viên Bình lại không cho là như vậy.
Cái tên thái giám nhỏ này, vừa rồi hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu được nguy cơ trong hộp gỗ.
Trầm còn cần hẳn thỏa mãn Hoàng hậu, đánh tan sự nghi ngờ của gia tộc Độc Cô.
Không giết được, nhưng có thể cho hẳn một thân phận ở lại bên trẫm.
“Triệu Tuấn Hào là tâm phúc của trãm, trãm cho phép hắn bàn luận chuyện triều chính.”
Tâm phúc!
Giáp Thập Cửu cúi đầu, khuôn mặt dưới mặt nạ toàn là khiếp sợ.
Trừ Long Ẩn Vệ chúng ta ra, từ khi nào Hoàng thượng lại có thêm một tâm phúc nữa vậy.
Xem dáng vẻ của hoàng thượng, tên tâm phúc này, sợ là còn gần gũi hơn cả Long Ẩn Vệ chúng ta!
“Tiểu Triệu Tử, ngươi nói tiếp đi.” Hiên Viên Bình nói.
Tâm phúc... Triệu Tuấn Hào nhíu mày, Nữ đế này muốn mua chuộc ta à?
Thú vị đấy. “Vậy ta sẽ nói mấy câu đơn giản.”
Triệu Tuấn Hào ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: “Cổ trùng này, trong khoảnh khắc vừa mở ra, nô tài đã biết được lai lịch cơ bản.
Nô tài từng đọc một vài cuốn sách xưa, biết được năm đó lúc nước Lâu Lan cổ diệt vọng, con cổ trùng này là đầu sỏ gây tội!
Gổ trùng này, đi qua mạch tim vào cơ thể, ẩn giấu ở chỗ trái tim của người ta, điều khiển lòng người!
Bây giờ dị tộc Lâu Lan là con cháu của nước Lâu Lan cổ, nuôi loại cổ trùng này là có liên quan tới những người lòng muông dạ thú, chuyện rõ như ban ngày!”
“Liên quan đến người lòng muông dạ thú?” Nữ đế nghi hoặc, trong lòng xuất hiện sầu lo.
Triệu Tuấn Hào chà xát ngón tay, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn vào đôi mắt Hiên Viên Bình: “Bệ hạ có thể nghĩ lại, nếu đại tướng quân ngã xuống, ai, là người được lợi lớn nhất? Di tộc Lâu Lan à?”
Đồng tử của nữ đế Hiên Viên Bình trợn lên, trong lòng chấn động.
Giáp Thập Cửu cũng mơ hồ liên tưởng tới điều gì, vùi đầu, khuôn mặt già dưới mặt nạ tràn đầy vẻ kinh hãi.
Không phải di tộc Lâu Lan!
Nếu nước cổ vẫn tồn tại, còn có khả năng, nhưng di tộc nhỏ nhoi bây giờ, dù dùng thực lực của cả nước cũng khó có thể vượt qua biên giới phía nam của Đại Hạ...
Bọn họ tính kế ở biên giới phía bäc để làm gì?
Con ngươi Hiên Viên Bình sáng lên, hôm nay lúc trong triều, nhiều thần tử muốn tiến cử người gia tộc Độc Cô đi biên giới phía bắc như vậy, Triệu đại tướng quân ngã xuống, thì gia tộc Độc Cô là được lợi lớn nhất!
“Lòng muông dạ thú!”
Thân hình Hiên Viên Bình hơi mềm nhữn, năm liệt trên ghế gỗ sưa, sự mệt mỏi nhiều năm qua dần dần lộ rõ trong tình cảnh loạn trong giặc ngoài này, con ngươi nàng ta đóng lại, khàn khàn nói:
“tui ra đi."
“Vâng!”
Giáp Thập Cửu hành lễ cáo lui, Triệu Tuấn Hào cũng muốn nhân cơ hội chạy trốn, ai ngờ.
“Triệu Tuấn Hào, ngươi ở lại” Nghe thấy Hiên Viên Bình nói, con ngươi trên khuôn mặt già nua dưới mặt mạ màu xanh của Giáp Thập Cửu chuyển động.
'Thế mà hoàng thượng lại để tên thái giám này ở lại một mình?
Xem ra tiểu tử này quả nhiên không phải người bình thường!
Có lẽ cũng giống với Long Ẩn Vệ bọn họ, là một át chủ bài khác của hoàng thượng, thậm chí còn lợi hại hơn cả át chủ bài!