Mà Trương Lương đang chịu trách nhiệm huấn luyện các cựu binh, đồng thời cũng là người sắp xếp tổng thể của tiêu cục, đã không thể phân thân ra được nữa rồi, bây giờ thực sự không thể đảm nhận thêm công việc này được nữa.
“Công việc tình báo nhất định phải giao cho người ta tin tưởng nhất, mà hai người chính là ứng cử viên sáng giá”.
Kim Phi nói: “Hơn nữa thương hội và tiêu cục là vỏ bọc tốt nhất để che mắt người ngoài, Lương ca dù thế nào cũng không thể tránh được”.
“Việc huấn luyện các cựu binh huynh có thể giao cho Thiết Ngưu, phía bên tiêu cục tạm thời có thể giao cho Thiết Chùy”.
Advertisement
“Vậy được”.
Kim Phi đã nói như vậy rồi, Trương Lương chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Chỉ là ta sợ bản thân làm không tốt thôi”.
Mỗi người đều có ưu nhược điểm của mình, Trương Lương cho dù là huấn luyện binh lính hay là chỉ huy tác chận đểu thể hiện tài năng tuyệt vời, như thể trời sinh là để đánh trận vậy.
Advertisement
Nhưng công việc tình báo đòi hỏi sự khéo léo và linh hoạt, mà tính cách của Trương Lương thì quá nghiêm túc, quả thực là không hợp.
“Đây là nội dung cơ bản về công việc tình báo mà ta đã biên soạn ra, hai người cầm về xem qua, sau này chúng ta cùng bổ sung thêm”.
Kim Phi lấy ra một tập giấy giao cho Trương Lương: “Hơn nữa ta giao Hàn Phong cho huynh là để huynh ấy giúp huynh, huynh ấy là nhân tố tốt cho việc tình báo”.
Hàn Phong và Đường Phi đồng thời phát hiện thổ phỉ mai phục Kim Phi, Đường Phi mạo hiểm chạy đi thông báo cho Kim Phi, còn Hàn Phong hát nhạc dân ca giúp anh ta thu hút sự chú ý của bọn thổ phỉ, sau đó kịp thời lao tới làng Tây Hà để báo tin.
Hai chuyện này cho thấy Hàn Phong táo bạo, cẩn thận và điềm tĩnh, là ứng cử viên sáng giá cho công việc tình báo.
Chỉ là công việc tình báo tương đương với tai mắt của Kim Phi, cực kỳ quan trọng, Kim Phi vẫn còn chưa hiểu hết về Hàn Phong, không dám trực tiếp giao công việc quan trọng này cho anh ta.
“Ta hiểu rồi”.
Trương Lương ở bên cạnh Kim Phi lâu như vậy, lập tức hiểu được ý của y: “Ta sẽ quan sát Hàn Phong thật kỹ”.
“Tiên sinh, không phải có Lương ca và Hàn đại ca rồi sao? Ngài còn cần ta làm gì?”, Tiểu Ngọc tò mò hỏi.
Kim Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tiểu Ngọc, cô có biết sơ sở ngầm lợi hại nhất trên đời này là gì không?”
“Không biết”, Tiểu Ngọc lắc đầu.
“Cơ sở ngầm lợi hại nhất chính là bách tính”.
Kim Phi nói: “Người dân bách tính có mặt ở khắp mọi nơi, trên đời này không có việc gì có thể qua mắt được bọn họ cả!”
Lương ca và lão Hàn nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là thu thập thông tin bên ngoài nhờ vào thương hội và tiêu cục, còn việc mà cô cần làm là tập hợp một nhóm phụ nữ, tìm ra những tên gián điệp đang ẩn nấp ở xung quanh chúng ta, còn phải chú ý đến những động thái ở Kim Xuyên, tránh sau này xuất hiện tình trạng tương tự”.
Kiếp trước Kim Phi có ấn tượng sâu sắc với người dân Triều Dương, không biết bao nhiêu nhân vật máu mặt thoát được khỏi tầm mắt của cảnh sát nhưng lại rơi vào trong tay họ.
Đó là lý do vì sao Kim Phi cho rằng những người dân bình thường mới là cơ sở tiềm ẩn mạnh nhất.
Khi đó Tiểu Ngọc là người dẫn đầu của phụ nữ trong thôn, trong thôn có chuyện gì làm sao giấu được cô ấy, bọn họ đều nghe theo lời cô ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!