Mặc dù gần đây lực chú ý của thủy quân đều ở nước X, nhưng họ cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bố trí lượng lớn binh lực ở Đông Hải và Minh Châu, và luôn duy trì công tác tuần tra cao độ trên mặt biển.
Cướp biển phương tây vừa tiến vào khu vực biển của Đại Khang thì lập tức bị phi thuyền cao độ tuần tra của thủy quân phát hiện, chỉ là Trịnh Trì Viễn không lập. tức phái binh đi ngăn cản bọn chúng, mà ngược lại còn điều hết thuyền tuần tra ở phía trước cướp biển đi, để thuyền cướp biển lái thẳng đến vùng biển thành Minh Châu.
Lần trước đánh lén thành Minh Châu vô cùng thành công, khiến cho bọn cướp biển vô cùng tự tin. Lần này bọn chúng đã nâng cấp ca-nô, phi thuyền, trên đường ngay cả một con thuyền của thủy quân cũng không gặp phải, cho rằng hiện giờ thủy quân còn chưa bừng tỉnh từ trong trận đánh lén trước đó.
Cướp đoạt luôn là cách tích lũy tài sản nhanh nhất, phương tây lúc này, nền văn hóa cướp biển đã nổi lên được mấy năm, rất nhiều người đều đã nếm thử vị ngon ngọt của sự cướp đoạt, thậm chí nhiều quý tộc còn lấy việc làm cướp biển là vinh quang, cho rằng đây là biểu tượng của sự dũng cảm.
Thấy càng lúc càng tới gần thành Minh Châu, nhiều cướp biển đều phấn khích đến run rẩy.
Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó, lại hoàn toàn khác với dự tính của bọn chúng.
Lần trước khi đánh lén, bọn chúng đã thiêu hủy đi hạm đội của thủy quân, đốt nhà kho của đội hộ tống phi hành. Theo như bọn chúng thấy, mới qua mấy tháng nay, cho dù triều đình Đại Khang tăng chi viện cho thủy quân, cũng sẽ không mạnh hơn lúc trước. Kết quả khi bọn chúng còn cách thành Minh Châu khoảng 1 km nữa, thì phát hiện ở đằng sau đột nhiên xuất hiện một đội thuyền.
Trên bãi cát ngoài thành Minh Châu, cũng xuất hiện binh lính dày đặc. Sau đó, bắt đầu đóng cửa đánh chó thôi!
Dưới sự tấn công của đại bác, trận đấu chỉ diễn ra trong vòng chưa đây một canh giờ, toàn bộ chiến hạm của cướp biển phương tây đã bị đánh chìm, cướp biển tên thì bị nổ chết ngay tại chỗ, có tên thì bị chìm trong nước, bị ca-nô đuổi tới bắt giữ.
Ngày hôm sau, khi nhận được chiến báo của thành Minh Châu, Kim Phi tức đến bật cười.
Gần đây y đang xử lý nước X, còn chưa kịp tìm cướp biển phương tây tính sổ, kết quả bọn chúng lại tới, hơn nữa quy mô của hạm đội lần này còn lớn hơn lần trước gấp mấy lần.
Căn cứ theo lời khai của cướp biển bị bắt giữ, cướp biển lần này tới đây có liên quan tới hàng chục quý tộc lớn nhỏ từ một số quốc gia khác nhau.
Phương tây cách Đại Khang quá xa, Kim Phi vốn tạm thời không muốn để ý tới bọn chúng, nhưng gây ồn ào tới mức này, Kim Phi không muốn để ý cũng không được.
Hai tháng sau, Kim Phi hạ lệnh với Hoàng đế nước X. yêu cầu Hoàng đế nước X triệu tập các nam thanh niên trai tráng đi tòng quân, chuẩn bị phản công lại phương tây.
Hoàng đế nước X biết Kim Phi đang lấy người nước X ra làm bia đỡ đạn, nhưng ông ta lại không dám từ chối.
Dưới sự cưỡng ép của Hoàng đế nước X, trong vòng một tháng, nước X triệu tập được một trăm nghìn thanh niên trai tráng, sau khi trải qua vài tháng huấn luyện, thì bị thủy quân Đông Hải đưa tới phương tây.
Cuộc chiến này tổng cộng kéo dài gần ba năm, trong ba năm này, Hoàng đế nước X tổng cộng tiến hành bảy lần chiêu binh lớn, cho đến khi đàn ông trai tráng ở nước X gần như bị không còn, thì cuối cùng đội thủy quân lục chiến và tiêu cục Trấn Viễn cũng đã đến hồi kết rồi.
Lúc này phương tây cũng bị đánh gần đủ, đội thủy quân lục chiến và nhân viên hộ tống rút lui chưa tới một năm, đã triệt để kết thúc trận chiến.
'Tân Nguyên năm thứ 12, Trịnh Trì Viễn đại diện cho Đại Khang tới Địa Trung Hải, kí một loạt hiệp ước với các đại biểu của các quốc gia phương tây.
Tháng sáu cùng năm, các quốc gia phương tây thành lập trường học tiếng Hoa Hạ, thương hội Kim Xuyên cũng thành lập chỉ nhánh ở các thành phố chính ở các nước phương tây.
Những năm nay nước X và phương tây dưới sự chinh phạt của thủy quân, bên trong Đại Khang cũng không hề rảnh rỗi.
Cuối năm Tân Nguyên thứ bảy, dưới sự chỉ điểm của Kim Phi, đội tìm mỏ liên tiếp tìm được hai mỏ sắt có quy mô lớn ở Đại Khang, cung cấp đủ sắt thép cho. sự phát triển công nghiệp của Đại Khang.
Không ai hiểu rõ về tính quan trọng của cơ sở vật chất quy mô lớn với sự phát triển của kinh tế hơn Kim Phi, thế là trong cuộc họp tổng kết công tác cuối năm 'Tân Nguyên thứ bảy, Kim Phi đã đề ra kế hoạch về xây dựng cơ sở vật chất.
Đầu năm Tân Nguyên thứ tám, Xuyên Thục và Quan Trung lần lượt có hàng chục đường chính, con kênh được thi công sửa chữa, còn có bảy con đường sắt chính đồng thời được khởi công.
Cơ sở xây dựng quy mô lớn không chỉ trực tiếp cung cấp nhiều việc làm cho vô số người dân, còn có kích thích rất lớn đối với sự phát triển sản xuất liên quan đến gang thép, xi măng.
Hiện giờ các loại thực vật như khoai tây, ngô, lúa nước L, bí ngô và cây bông. vải đã sớm trở lên phổ biến trên diện rộng, đa số người dân đã hoàn toàn thoát ra khỏi vấn đề no ấm, bây giờ trẻ em có sách đọc, người dân có đất trồng, khi rảnh rỗi còn có thể đi sửa đường kênh, đường sắt để kiếm thêm tiền, còn ai có tâm trạng đi gây chuyện chứ?
Cả Đại Khang rất nhanh đã giống với Xuyên Thục lúc ban đầu, bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Cũng trong năm này, Kim Phi đã tạo ra máy điện báo vô tuyến, Đại Khang thực sự bước vào thời đại truyền tin, các nơi gửi tình báo khẩn cấp về, không cần phải dùng phi thuyền hay ca-nô để mạo hiểm lên đường nữa.
Đầu năm Tân Nguyên thứ chín, đường sắt đi thẳng tới Tây Xuyên được thiết kế trong kế hoạch năm năm lần đầu tiên đã thành công lăn bánh, các hạng mục: khác cũng được hoàn thành trước thời hạn.
Tháng năm năm này, bộ lạc Hắc Hổ hồi báo, đã liên lạc được với bộ lạc Tây Vực, tìm thấy dầu đen mà Kim Phi bảo bọn họ tìm kiếm.
Trong mắt người dân lúc đó, màu đen là biểu tượng của sự đen đủi, rất nhiều bộ lạc Tây Vực đều cho rằng dầu đen là thứ không may mắn, phải biết rằng khi bộ lạc Hắc Hổ bằng lòng dùng trâu bò để trao đổi những khu dầu đen kia, bộ lạc bản địa còn hân hoan vỗ tay chào đón.
Bộ lạc Hắc Hổ thấy đối phương nhiệt tình như vậy, sau khi xin được chỉ thị của Kim Phi, bèn dứt khoát yêu cầu đối phương gia nhập đại gia đình Hoa Hạ.
Những bộ lạc sa mạc đó đã sống quá khó khăn, vừa nghe nói có chuyện tốt này, làm sao có thể không đồng ý được chứ?
Thế là ngày càng có nhiều bộ lạc sa mạc gia nhập Hoa Hạ.
Không ai hiểu rõ ở trong hoang mạc đó ẩn chứa bảo tàng gì hơn Kim Phi, trong cuộc họp công tác cuối năm Tân Nguyên thứ chín, Kim Phi đề ra kế hoạch xây dựng tàu hỏa Tây Vực, và dưới sự phản đối của đa số đại thần ở viện Khu Mật mà cưỡng ép thông qua quyết định này.
Đầu năm Tân Nguyên thứ mười, đường sắt Tây Vực phân thành hơn chục đoạn đồng thời được khởi công, vì vậy Kim Phi đã động viên hàng trăm nghìn người dân.
Dưới sự thúc giục của Kim Phi, chỉ trong vòng hai năm, xe lửa Tây Vực bước đầu thông qua, kéo về một xe lại một xe dầu thô đen thui.
Đại Khang tiến vào thời đại dầu mỏ. Cùng năm, động cơ đốt trong và chiếc máy bay đầu tiên ra đời.
Cho tới bây giờ, mọi người mới hiểu ra, Kim Phi vẫn luôn sẵn lòng lắng nghe vì sao lúc đó lại khăng khăng muốn xây đường sắt Tây Vực theo ý mình rồi.
Cũng trong năm nay, Kim Phi tạo ra điện thoại, thực hiện cuộc đối thoại ngoài nghìn dặm, triều đình tiến thêm một bước nhảy vọt trong việc khống chế các địa phương.
Năm Tân Nguyên thứ mười ba, Kim Phi và Cửu công chúa đã bàn bạc, quyết định dời kinh đô tới Trường An.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!