"Đương nhiên là phải đào r Mấy giống khoai tây này đều khác. nhau, lứa đầu tiên sẽ được dùng làm hạt giống đợi khi năng suất đủ cao, sẽ bắt đầu chọn giống và trồng thêm những giống tốt hơn.
Cơ sở gây giống thì đặt ở Kim Xuyên, nên cần phải xây hầm chứa khoai tây.”
Dù Kim Phi dự định đưa khu vực trồng khoai tây vào quận Tế Thủy, nhưng vì lý do an toàn nên vẫn muốn để lại một số hạt giống ở Xuyên Thục.
Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì vẫn còn hạt giống ở Xuyên Thục, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc mở rộng trồng khoai tây.
Với lại lứa đầu tiên trồng ra khoai tây có chất lượng không đồng đều, to thì to bằng nắm tay, nhỏ thì lại nhỏ hơn cả trứng bồ câu nên phải tiến hành nhân giống.
cũng đúng," Ngụy Vô Nhai gật gật đầu, chợt do dự một rồi nói: “Tiên sinh, nói đến chuyện này, nhân lúc ngài và bệ hạ đều ở đây, ta có chút chuyện muốn nói.”
“Ngụy tiên sinh, ông cứ nói; Kim Phi ngồi thẳng người lên, Cửu công chúa cũng nhìn sang.
"Lần này mang nhiều hạt giống tốt như vậy ở châu Mỹ về, ta rất vui mừng nhưng ta và Lão Đàm tuổi đã cao, thật sự là lòng thì có dư mà sức thì không đủ, sợ lo liệu không hết việc.”
Ngụy Vô Nhai cười khổ nói: hiền tài, chuyên làm công việc gây giống.”
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, nói: "Ngụy tiên sinh, thật ra hai ngày ta cũng muốn nói chuyện này với ông đây.
Ta định thành lập một bộ nông nghiệp để chuyên quản lý các vấn đề liên quan đến nông nghiệp, trong đó gây giống là một trong những nhiệm vụ trọng tâm ở giai đoạn đầu của bộ nông nghiệp.”
Khởi nguồn kinh tế chủ yếu ở thời đại phong kiến là thuế nông nghiệp, nên mỗi một nha môn đều muốn có một chân, phân chia lợi nhuận. Dựa theo phong cách quản lý trước đây của Đại Khang, tất cả các bộ dù nhiều hay ít đều có liên quan đến nông nghiệp, việc này dẫn đến lúc chia tiền các bộ đều duỗi tay đòi triều đình chia tiền.
Khi thực sự có chuyện gì xảy ra, các bộ lại đùn đẩy cho nhau, thế thì lại không có lợi cho sự phát triển của nông nghiệp.
Lương thực là thứ quan trọng nhất đối với con người, dù công nghiệp phát triển thế nào, kinh tế có tiến bộ đến đâu thì dân chúng vẫn luôn phải ăn, đây là nhu cầu cơ bản nên dù có quan tâm đến nông nghiệp đến đâu thì cũng không quá quắc.