Đời trước khi còn đi học đã được học một bài tên là “Đào cải dâu”, khi đó có không ít học sinh cảm thấy rau dại không khó ăn, thậm chí còn có bạn nói rằng rau dại cũng là một món ăn dân dã và muốn thử một chút.
Quả thật cải dầu không khó ăn, ở một mức độ nhất định nào đó mà nói thì cải dầu có thể được coi là một loại rau, trước đây có rất nhiều quán bánh bao và sủi cảo đều lấy rau dại làm nhân của sủi cảo và bánh bao.
Thật ra, phần lớn rau dại đều không ngon bằng cải dầu, mà người ở thời đại này thậm chí còn không có muối chứ đừng nói đến các loại gia vị khác, về cơ bản thì họ chỉ luộc rồi ăn nên cũng có thể tưởng tượng được mùi vị.
Mặc dù như vậy nhưng khi vào đông vẫn có rất nhiều người dân còn không được ăn rau dại thì đã bị chết đói.
Trước đây Kim Phi phát triển điên cuồng và tìm kiếm thức ăn khắp nơi chỉ để tránh phát sinh tình trạng này, nhưng cuối cùng vẫn không kịp nên mùa đông năm ngoái đã có rất nhiều người chết đói.
Kim Phi lấy làm tiếc vì điều này nhưng cũng không tự trách bản thân quá nhiều bởi vì quả thật y đã cố gắng hết sức.
Nói đến đây, Cửu công chúa không khỏi nghĩ đến thuyền bọc thép, hỏi: "Phu quân, thuyền bọc thép đã đi lâu như thế rồi mà vẫn không có tin tức gì sao?”
“Không.” Kim Phi g lắc đầu: “Ta cũng không biết số hiệu Thái Bình đến đâu, khi nào mới trở lại.”
Mặc dù số hiệu Thái Bình là thuyền hơi nước nhưng tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với những con thuyền chở hàng ở đời trước, thậm chí còn nhanh hơn với những con thuyền du lịch lớn một chút.
Ở đời trước, khi đi từ Đông Hải đến châu Mỹ, nếu đi với tốc độ nhanh thì ca-nô có thể đến đó trong khoảng 20 ngày, nếu đi chậm thì có thể đến trong vòng 35 ngày.
Nếu căn cứ theo mốc thời gian này thì lế ra số hiệu Thái Bình đã đã quay trở lại từ lâu, nhưng ca-nô ở đời trước đều đã có lộ trình thuần thục và định vị vệ tinh chính xác, trong khi số hiệu Thái Bình chỉ có hướng đi đại khái do Kim Phi chỉ dẫn, còn lại chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Cho dù đến châu Mỹ thành công thì cũng sẽ mất thời gian để tìm được hạt giống mà Kim Phi cần.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Châu Nhi đến thông báo rằng Nhuận Nương đã đến nên hai người cùng nhau trở về ăn cơm.
Công việc trong phòng thí nghiệm tạm thời đã kết thúc, quá trình chế tạo máy phát điện cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng, vì vậy trong vài ngày tới, Kim Phi lại giam mình ở xưởng thép để theo dõi tiến độ của máy phát điện.
Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, máy phát điện và máy hơi nước đã được hoàn thành trong cùng một ngày và được đưa đến nhà xưởng của lão trưởng làng để tăng ca, bộ khung của nhà máy nhiệt điện đầu tiên trên thế giới hiện đã hoàn thiện nên bước tiếp theo chỉ là lắp đặt và chạy thử là được. Đây không phải là vấn đề khó khăn đối với Kim Phi.
Cùng lúc đó, Vạn Hạc Minh mang theo một đoàn nữ công nhân bắt đầu lắp. dây điện trong làng và Trường Xà Câu.
Đợi đến khi bọn họ lắp xong dây điện thì Kim Phi cũng đã chạy thử xong máy phát điện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!