"Hàn đại nhân không cần nghĩ nhiều, Hàn Trầm ta sẽ không ức hiếp kẻ yếu, toàn bộ số vàng này đều được tịch thu từ trong tay của địa chủ và cường nào.
Hàn Trầm cười nói: “Người dân bình thường trong nhà tiết kiệm được chút tiền cũng không dễ dàng, cũng không có vàng đúng không?”
Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, khoảng cách giàu nghèo trong thời phong kiến là vô cùng lớn, người dân bình thường tiết kiệm được một ít tiền đã rất khó chứ đừng nói đến vàng.
Rất nhiều người dân bình thường cả đời đều chưa được tiếp xúc với vàng, cùng lắm là sau khi vào thành, sẽ nhìn thấy những đôi bông tai bằng vàng trên tai của những người nhà của những gia đình giàu có.
“Thế cũng đúng.” Hàn Phong gật đầu, sau đó cười nói: "Cảm tạ lòng tốt của ngươi, nhưng vàng thì không cần đâu, chúng ta cưu mang người nhà của ngươi cũng không phải vì vàng của ngươi.”
“Ta hiểu, nhưng đây là một chút tấm lòng của ta, xin Hàn đại nhân nhận lấy."
“Tấm lòng thì ta nhận, nhưng vàng ta sẽ không lấy, nếu chúng ta nhận thì khi trở về sẽ không dễ ăn nói.”
Hàn Phong cười nói: “Có lẽ các ngươi cần số vàng này hơn chúng ta.”
Đối với người dân bình thường và thậm chí là rất nhiều địa chủ cường hào thì vàng là một thứ rất quý giá và tượng trưng cho tài nguyên, nhưng hiện giờ đối với Kim Phi mà nói thì vàng đã không còn quan trọng nữa, Kim Phi càng hy vọng có thêm nguồn cung cấp lương thực có thể giúp nhiều người sống sót hơn.
Nhưng Hàn Trầm thì khác, nền móng của họ quá yếu, mặc dù họ đã thực hiện một loạt biện pháp để ổn định đời sống của người dân nhưng việc khôi phục nền kinh tế trong khoảng thời gian ngắn là không thể đạt được nên họ cần số vàng này để trao đổi vật tư với nơi khác.
"Hiện tại người đã được đưa đến nơi an toàn, chúng ta trở về nhận mệnh, đường xa dặm thẳng có duyên gặp lại!” thấy Hàn Trầm vẫn còn nhún nhường thì Hàn Phong trực tiếp chắp tay làm lễ: “Đúng rồi, những người trước đây ngươi phái đến Đông Hải, khi về ta sẽ thả bọn họ đi, nếu sau này muốn đến Đông Hải †ìm người thì cứ quang minh chính lại đến là được, không cần phải phái gián điệp.
Nói xong cũng không đợi Hàn Trầm trả lời mà trực tiếp dẫn theo Giang Văn Văn đi về phía phi thuyền.
Hàn Trầm thấy Hàn Phong thật sự không muốn vàng bèn vội vàng chắp tay làm lễ ở phía sau để bày tỏ lòng cảm kích một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!