"Tiên sinh, ở đây không có người ngoài, ngài cũng đừng khiêm tốn nữa. Nếu ngài không cao tay thì các vị phu nhân của ngài tự dưng lại hòa thuận với nhau được như vậy chắc?" Ngưu Bôn không ngừng cúi đầu: "Xin tiên sinh hãy dạy ta, †a thật sự không biết phải làm sao!"
Kim Phi vẫn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ngưu Bôn, y cảm thấy có chút mềm lòng.
"Hay là thế này đi, ta nghe nói ngươi có thể thổi sáo, ta sẽ viết cho ngươi một bài hát, ngươi có thể hát cho Thấm Nhi nghe được không?" Kim Phí nói.
"Hát?" Ngưu Bôn liên tục gật đầu: "Được được được, trước kia lúc chăn trâu †a thổi sáo rất giỏi. Mấy bài dân ca ta cũng hát được!"
“Vậy thì ngươi tự đi pha trà rồi đợi một lát đi”.
Kim Phi chỉ vào chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, sau đó cầm giấy bút lên. Ngưu Bôn vội vàng đi sang một bên lật đật pha trà.
Khi ấm trà đã sôi, Kim Phi cũng ngừng viết.
Ngưu Bôn cẩn thận rót một tách trà cho Kim Phi, y nhận lấy tách trà và đưa bản thảo cho Ngưu Bôn.
"Đa tạ tiên sinh", Ngưu Bôn nhanh chóng nhận lấy bằng cả hai tay.
"Ta nói trước cho ngươi biết, ta không đảm bảo sẽ có tác dụng!"
"Không sao, không sao. Có tác dụng hay không ta cũng rất biết ơn ngài!"
Ngưu Bôn nhìn xuống bản thảo.
“Giặc đã vượt qua chín bức tường thành, ta lại đang say sưa trên lưng ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn vạt áo đang tung bay, giây phút chạm vai lướt qua nhau góc
váy nàng khẽ lay động”.
“Đi khắp ba sông sáu bờ, mượn lưỡi đao làm cánh buồm, mặc cho sương đã ướt đẫm áo, ngạo nghễ đưa mắt nhìn tứ phương”.
Ngưu Bôn nhỏ tiếng đọc mấy dòng đầu tiên, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại những người đã gặp và những việc đã qua ở Giang Nam, đất Tần và đất Tấn. Nhớ lại khi anh ta dẫn đội dân quân đi tấn công liên tiếp mấy thành trì, đến nỗi chiến mã cũng quy xuống vì kiệt sức.
“Nhiều năm ta lấy gió tuyết làm gối, tranh ăn cùng mãnh hổ, buông cần câu cá cùng thuyền phu, mượn Ngoạ Long mấy lượng tiền”.
"Đất Thục mưa bụi liên miên, ngoài quan ải thây chất thành đống, nụ cười của nàng giống như ác khuyển, làm dây cung trong lòng ta rung lên bồi hồi!"
Nghĩ đến đây, Ngưu Bôn nhớ lại những mùa hè trong hai năm qua. Ở Xuyên Thục đúng là mưa không ngớt, ngoài quan ải quả thực đầy xác người chết đói, đâu đâu cũng thấy lưu dân và nạn dân. Có vài lần Ngưu Bôn bị lạc, có tiền cũng không thể mua được cái ăn. Cho nên chỉ có thể vào núi săn bản hoặc ra bờ sông cau ca.
“Nhàn nhã bình hoa thưởng nguyệt, đêm xuân này thật tươi đẹp, khi tỉnh mộng mở mắt ra, bộ giáp sắt đã lạnh cóng!”
“Ước nguyện bấy lâu chỉ là mũi tên bay đi, cố hương xa tận chân trời, không. biết ai ca khúc ca ngắn ngủi, khiến ta bàng hoàng không thể tiến về phía trước”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!