Trong hiểu biết của Nhuận Nương, kinh thành chính là nơi ở của hoàng đế, nơi lớn nhất nên là kinh thành.
Sự thật cũng như vậy, thời phong kiến bởi vì giao thông và thông tin còn lạc. hậu, kinh thành là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hoá không còn gì bàn cãi, cũng là thành phố phồn hoa nhất, không có thành phố khác có thể vượt qua cũng không có thành phố nào dám vượt qua, nếu không chính là đi quá giới hạn.
Thời kỳ phong kiến nghỉ lễ hà khắc, quá giới hạn chính là đại tội khinh thường vương quyền, nếu thật thì có thể chém đầu.
Cho dù một số quan địa phương tương đối có năng lực, có thể phát triển thành phố tốt hơn cũng không dám làm như vậy.
Nhưng Kim Phi không có xem trọng, từ khi Cửu công chúa lên ngôi đến nay ngay cả thủ đô còn chưa định, thứ gọi là ngự thư phòng cũng chỉ là mấy căn phòng bình thường mà thôi, giá trị còn không cao bằng một cái hành lang của hoàng cung lúc trước.
Đông Hải tập trung nhiều dân tị nạn và xưởng như vậy, trước mắt lại không có năng lực để xây cao tầng, chỉ có thể mở rộng ra ngoài hơn nữa loại mở rộng này sẽ thuận theo phát triển của Đông Hải tiếp tục duy trì.
Ví dụ như Đông Hải bây giờ, tuy còn chưa hoàn toàn phát triển nhưng bến †àu và sân bay đã vượt qua bến tàu ở Kim Xuyên và sân bay ở làng Tây Hà trở thành bến tàu và sân bay lớn nhất Đại Khang, mỗi ngày đều có số lượng lớn thuyền và phi thuyền cập bến và hạ cánh ở Đông Hải này, sau khi bổ sung nhiên liệu kéo theo các loại sản vật xuất phát lần nữa.
Trên trời mấy người Kim Phi nhìn thấy sân bay, nhân viên trực sân bay cũng nhìn thấy phi thuyền của bọn họ.
Thành phố phía Bắc của Đông Hải chỉ có thành Du Quan, nhưng bởi vì gần đây phía Bắc liên tục gió tuyết, đường bay của thành Du Quan đã đóng, nhân viên trực mới được huấn luyện làm việc không biết vì sao có hạm đội phi thuyền từ phía Bắc đến, lại thêm biển hiệu của phi thuyền hắn ta không quen, chỉ có thể chạy đến phòng trực báo cáo với tổ trưởng trực.
Tổ trưởng vừa nghe kinh ngạc đến trực tiếp nhảy lên: “Phi thuyền bay từ phía Bắc, còn là một hạm đội?”
Nói xong xông ra ngoài phòng trực, cầm theo kính viễn vọng nhìn về phía Bắc.
Sau khi nhìn thấy rõ biển hiệu ở trên phi thuyền, tổ trực trực thét lên: “Thông báo đội phục vụ dưới đất, tạm dừng tất cả phi thuyền cất và hạ cánh, dọn dẹp nơi hạ cánh số một ral
"8 trưởng làm sao vậy?” Nhân viên trực vừa lên chức mới báo cáo hiếu kỳ ột hạ n hạ cánh, sân hạ cánh số một là đủ vì sao không cho các phi thuyền khác cất và hạ cánh?”
Đông Hải đã trạm cung cấp và trạm trung chuyển, phi thuyền mỗi ngày cất và hạ cánh ở đây để bổ sung nhiên liệu rất nhiều, bây giờ phía Nam có ba chiếc phi thuyền đang dừng ở trên không, xếp hàng đợi hạ cánh.
Kết quả người dưới mặt đất lại quơ cờ truyền lệnh bảo bọn họ tiếp tục đợi, sân bay tạm thời đóng cửa.
Xuyên Thục tuy không ngừng chế tạo phi thuyền, số lượng phi thuyền cũng duy trì tăng lên, nhưng vẫn không có phổ cập, người bình thường không có quyền sử dụng, phi thuyền chủ yếu đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển truyền tải công văn hoặc là vật tư quan trọng.
Tình huống thông thường độ ưu tiên của phi thuyền rất cao, nhưng bây giờ †ổ trưởng lại đóng cửa cả sân bay điều này khiến cho nhân viên trực vừa nhậm chức có chút không hiểu.
“Phía Bắc chỉ có một thành Du Quan, lẽ nào ngươi không biết quốc sư đại nhân đến thành Du Quan rồi sao?”
Một nhân viên trực cũng trừng người mới một cái: “Bây giờ từ phía Bắc đến còn là cả một đội, ngoại trừ quốc sư đại nhân về thì còn có thể là ai?”
“Đó là phi thuyền của quốc sư đại nhân?”
Người mới ngơ ra: “Nhưng mà biển hiệu trên mấy chiếc phi thuyền đó sao không đúng?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!