Theo như thỏa thuận của Kim Phi và Lưu Thiết, gió tuyết dừng sẽ đi.
Thật ra Lưu Thiết vẫn còn chút lo lắng, muốn kêu Kim Phi đợi đến băng tan rồi ngồi thuyền rời đi.
Nhưng tuy gió tuyết dừng rồi, nhiệt độ vẫn rất thấp như cũ, mặt biển vẫn còn đóng băng.
Khi gió tuyết chưa ngừng, Kim Phi đã tuân thủ thỏa thuận, bây giờ gió tuyết ngừng rồi Kim Phi muốn rời đi, nếu như Lưu Thiết không đồng ý vậy thì nói không được.
Lưu Thiết chỉ có thể yêu cầu các phi hành viên kiểm tra phi thuyền thêm mấy lần, còn thêm mấy cây dù nhảy cho mỗi chiếc phi thuyền.
Kim Phi không chỉ có bản thân đi, đi theo còn có đám người Nhuận Nương, Bắc Thiên Tâm, cùng với đội cận vệ và đội súng kíp, một chiếc phi thuyền chắc. chăn không ngồi hết, Lưu Thiết lại kêu sân bay chuẩn bị thêm mấy chiếc phi thuyền đi cùng.
Trước khi hành động, Lưu Thiết lo lắng có gian tế trốn ở góc tối, phái Hải Đông Thanh công kích phi thuyền Kim Phi ngồi, còn cho nhân viên hộ tống thủ thành ngồi lên phi thuyền bay lên trước.
Kim Phi cũng biết Lưu Thiết lo lắng an toàn của y, hơn nữa bản thân y cũng lo lắng gian tế và Hải Đông Thanh chỗ nào cũng nhúng tay vào nên cũng không phản đối.
Cứ làm đi làm lại nửa buổi sáng, sau khi xác định xung quanh quả thật không có Hải Đông Thanh, Kim Phi mới lên phi thuyền, trong sự tiễn đưa của Lưu Thiết và công chúa Lộ Khiết bay về phía Nam.
€ó lẽ ông trời giúp đỡ, phi thuyền bay chưa bao lâu lại nổi gió Bắc.
Thuận theo hướng gió bay không chỉ yên ổn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, buổi chiều hôm đó Kim Phi từ xa đã nhìn thấy trấn Ngư Khê.
Không, bây giờ nên gọi là quận thành Đông Hải rồi.
Ở đây không có rơi tuyết, từ trên cao nhìn xuống ở quận thành chính là một công trường vô cùng lớn.
Đông Hải lúc trước Kim Phi bọn họ nói thật ra chính là trấn Ngư Khê làm trung tâm của xưởng đóng tàu nhà họ Hồng, diện tích lớn hơn không ít đa số trấn hợp lại của Xuyên Thục.