Nhưng trước những thay đổi của thiên nhiên, điều Kim Phi có thể làm là dạy người dân canh tác khoa học hơn, từ đó tăng sản lượng và giảm thuế cho người dân.
Ngoài điều đó ra thì Kim Phi cũng chỉ có thể để mặc cho số phận.
Trong ấn tượng của Đường Đông Đông, từ trước đến nay Kim Phi là một người có cảm xúc rõ ràng, vui thì cười, tức giận thì nổi cáu, rất ít khi rơi vào trạng thái buồn bã như vậy.
Nhìn thấy Kim Phi cau mày thì Đường Đông Đông cũng trở nên lo lắng.
Biểu cảm này của Kim Phi tỏ ra trong văn phòng này khiến theo bản năng cô ấy cảm thấy rằng xưởng dệt có vấn đề.
Nghe thấy có người đi vào, Kim Phi quay đầu nhìn sang. Vốn Đường Đông Đông muốn chào hỏi Kim Phi, nhưng khi lời nói ra đến môi thì lại không biết phải nói gì.
Theo lý mà nói, kể từ ngày Cửu công chúa ban hôn thì bọn họ đã là vợ chồng rồi, hoặc là Đường Đông Đông sẽ gọi Kim Phi là đương gia giống như Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương, hoặc gọi là tướng công giống Đường Tiểu Bắc, hoặc gọi là phu quân như Cửu công chúa, nếu thật sự không được thì có thể gọi là tiên sinh giống Tả Phi Phi - người cũng được ban hôn giống cô ấy cũng được.
Những lần gặp mặt trước đó, Đường Đông Đông vẫn gọi Kim Phi là tiên sinh.
Nhưng không hiểu sao vừa rồi từ "tiên sinh” vừa đến cửa miệng thì đã bị Đường Đông Đông nuốt ngược trở vào
Sau đó nhất thời cô ấy không nghĩ ra nên xưng hô với Kim Phi như thế nào nên hai người nhìn nhau không nói chuyện, trong lúc nhất thời bầu không khí cũng có chút xấu hổ.
Kim Phi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đặt cốc xuống hỏi: “Gần đây nhà xưởng có bận không?”
“Không bận.” Đường Đông Đông lắc đầu: “Đến nhà xưởng xem xét xung quanh hay có chuyện gì?”
“Có chút chuyện.” Kim Phi nói: “Đầu tiên, có thể hái cây bông vải rồi. Cô có thể sắp xếp một vài công nhân ở đây đi học cách bật bông với ta.”
“bật bông?”
Từ lâu Đường Đông Đông đã nghe Quan Hạ Nhi nói đến cây bông vải, biết Kim Phi có ý định thúc đẩy trồng cây bông vải ở Đại Khang, chuyển nguyên liệu chính của ngành dệt từ sắn dây sang cây bông vải, nên cô ấy cũng quan tâm đến cây bông vải nhiều hơn, nếu không có việc gì làm thì sẽ đến xem xét xung quanh cánh đồng cây bông vải.
Mấy hôm trước, cô ấy đã phát hiện cây bông vải đang nở rộ rồi, còn hái vài bông mang về nghiên cứu.
Nhưng gần đây cô ấy rất ít gặp Kim Phi, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy từ “bật bông” này
“Sau khi phơi khô cây bông vải thì cần phải nhặt hạt bông bên trong ra rồi vò nát kéo sợi..."
Kim Phi giải thích ngắn gọn quá trình bật bông.
“Thì ra là như thế” Đường Đông Đông khế gật đầu: “Cái này thì dễ thôi, lát nữa †a sẽ chọn mấy người nhanh nhẹn đi theo huynh để học.”
“Còn một chuyện nữa.” Kim Phi tiếp tục: “Lúa ở ruộng thí nghiệm đã chín, nhưng hôm qua gió mạnh thổi mạnh đã thổi ngã rất nhiều khiến việc thu hoạch trở nên rắc rối hơn, nhưng ta cần năng suất hạt ở ruộng thí nghiệm để phân tích một số dữ liệu nên phải thu hoạch.
Bên này cô hãy sắp xếp vài người, hai ngày tới nếu trời quang đãng thì hãy đi giúp thu hoạch ruộng thí nghiệm một chút."
Thật ra bây giờ Kim Xuyên có rất nhiều người chạy nạn từ nơi khác đến, nếu muốn tìm người hỗ trợ thì rất đơn giản.