Sau khi các cựu binh quay về tập hợp lần nữa, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Kim Phi trên bàn.
Kim Phi hắng giọng, hỏi: “Biết vì sao lại gọi các ngươi về gấp thế không?” Cựu binh không ai trả lời.
Thế là Kim Phi bắt đầu chỉ đích danh: “Hầu Tử, ngươi biết không?”
Hầu Tử nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Cựu binh có thể không trả lời câu hỏi của Kim Phi, nhưng Kim Phi đã chỉ đích danh anh ta, không trả lời chắc chắn là không được.
Thế là Hầu Tử kiên trì đáp: “Biết!” “Vậy ngươi nói xem, vì sao?” Kim Phi truy hỏi.
“Vi trong lần hành động trước, chúng ta không chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức, lại nảy sinh hành động cướp nhiệm vụ!”
Hầu Tử kiên trì trả lời.
“Quy tắc đầu tiên của tiêu cục là gì?”
“Thiên chức của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh!” Hầu Tử đáp. “Thì ra ngươi còn nhớ à?”
Nghe tới đây, ngữ điệu của Kim Phi bỗng giương cao, hô với bên dưới: “Vậy các ngươi đã giữ đúng chưa?”
Các cựu binh đều cúi đầu. “Ta biết, chắc chắn trong các ngươi có người không phục, cảm thấy không phải là làm lỡ tí thời gian thôi à, có gì ghê gớm đâu, cần gì phải gióng trống khua
chiêng gọi các ngươi về như vậy đúng không?”
Kim Phi đảo mắt xuống dưới: “Ta nói không sai chứ, chắc không ít người nghĩ vậy đâu nhỉ?”
Các cựu binh vẫn không nói gì, nhưng đúng là có người nghĩ vậy.
Nếu không hiểu Kim Phi, có khả năng sẽ có người cảm thấy Kim phi đang cố ý thể hiện quyền uy.
“Ta biết chắc chắn có người nghĩ vậy, nhưng ta muốn nói với các ngươi, cần!”
Kim Phi cao giọng nói: “Các ngươi biết vì sao ta rút các ngươi từ các đại đội ra không? Vì ta muốn lập một chiến đội đặc chủng tinh nhuệ, một con dao sắc bén nhất!”
Nghe Kim Phi nói vậy, không ít cựu binh đều ưỡn ngực lên.
Nhưng một giây sau, bọn họ nghe thấy Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ta sai rồi, các ngươi hoàn toàn không tinh nhuệ!
Ta biết, nói như vậy sẽ có người không phục, nhưng trên thực tế, các ngươi thật sự không phải!