Trước khi đến nhà Kim Phi thì Tiểu Nga đã suýt chết đói, cô bé đã từng ăn cả vỏ cây và rễ cỏ nên không kén chọn đồ ăn, Quan Hạ Nhi không cho cô bé ăn đùi gà thì chỉ cần một bát cơm trắng cũng được.
Cô bé làm sai thì sẽ sẵn lòng nhận phạt.
Nhưng Quan Hạ Nhỉ nói muốn vứt gấu trúc đi thì Tiểu Nga lập tức không đồng
“Tỷ tỷ, là muội đã mang canh gà cho Tiểu Bảo mà, nhưng nó cũng có ăn đâu, tỷ muốn đánh muội thì đánh, muốn mắng thì mắng, vì sao phải vứt Tiểu Bảo đi?”
Tiểu Nga nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tiểu Bảo không ăn đồ ăn, nó chỉ ăn cây trúc, cây trúc cũng là do bọn muội lên núi lấy về, cũng không quấy rầy người khác, sao tỷ lại muốn vứt nó đi?”
Bình thường Tiểu Nga không bao giờ cãi lại Quan Hạ Nhi, khi Quan Hạ Nhi giáo huấn cô bé thì cô bé cũng chỉ lắng nghe, hiếm khi bào chữa cho mình.
Nhưng để cứu con thú ăn sắt thì không còn cách nào khác là phải giải thích. Ba đứa nhỏ còn lại cũng ngẩng đầu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt mong chờ.
“Nó không làm phiền người khác, nhưng nó cũng là một con gấu con, bây giờ còn nhỏ nên không làm hại người, nhưng khi lớn lên sẽ làm hại người!”
Quan Hạ Nhi nói: “Hơn nữa từ khi các muội nuôi con thú ăn sắt này thì không có hứng thú đọc sách, ngày nào cũng cứ tan học là sẽ ra sau núi đốn trúc cho nó ăn, ta thấy các muội còn không quan tâm đến mẹ của chúng ta nhiều như thết”
“Trước đây cũng không có hứng thú đọc sách...” Tiểu Nga nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Muội nói cái gì?”
“Ta nói không phải mẹ của chúng ta đã có tỷ và đại ca rồi hay sao? Muội còn nhỏ, cũng không giúp được gì!”
Tiểu Nga nói: “Hơn nữa bây giờ thân thể của mẹ càng ngày càng tốt, mấy hôm trước muội về còn thấy mẹ đang xách nước tưới rau đấy!”
Thời phong kiến lập gia đình sớm, thật ra tuổi tác của mẹ của Quan Hạ Nhi là Quan Lưu Thị không lớn lắm, chỉ là trước đây nhà bà ta quá nghèo, bận rộn suốt ngày vẫn không đủ ăn nên nhìn có vẻ già nua.
Bây giờ có Quan Hạ Nhi giúp đỡ nên cả nhà cũng không còn phải lo chuyện ăn uống nữa.
Sau khi ăn uống đầy đủ và tinh tế hơn, sức khỏe của Quan Lưu Thị ngày càng tốt hơn, hai năm qua, mái tóc vốn đã bạc trắng của bà ta cũng đã chuyển sang màu đen rồi, cái lưng còng cũng dần thẳng lên.
Trước đây bà ta phải dùng nạng để đi lại nhưng bây giờ đã có thể xách nước tưới rau.
“Ta và đại ca hiếu kính mẹ thì đấy là tấm lòng của chúng ta, muội cũng là con gái của mẹ thì cũng phải hiếu kính với bà ấy!”
Quan Hạ Nhi nói: “Muội nói nhiều như vậy thì cũng không thể nuôi thú ăn sắt nữal"