Nhưng khi địa vị của Kim Phi càng ngày càng cao, Tiểu Ngọc cũng trở thành người phụ trách của đội Chung Minh, trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, không còn trêu chọc cô nữa, khi nhìn thấy Kim Phi cũng rất quy củ, không hề động tay
động chân.
Bây giờ lại muốn đi gọi Kim Phi dậy, khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng sau đó Quan Hạ Nhi đã nhận ra, chuyện Tiểu Ngọc muốn báo cáo với Kim Phi, chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ, nên bước chân nhanh hơn
và lao vào trong nhà lần nữa.
Mặc dù Tiểu Ngọc sốt ruột, nhưng cô ấy cũng không có lo lắng đến mức choáng váng, không xông thẳng vào phòng ngủ, mà là đứng chờ ở cửa.
"Đương gia, dậy đi!"
Quan Hạ Nhi đẩy Kim Phi.
"Sao thế?"
Kim Phi duỗi người, duỗi tay ra kéo Quan Hạ Nhi vào lòng.
"Đương gia đừng làm loạn nữa, Tiểu Ngọc đang ở đây, cô ấy nói có chuyện rất gấp muốn tìm chàng!"
Quan Hạ Nhi đẩy Kim Phi một cái: "Chàng đứng dậy đi!"
"Tiểu Ngọc?" Kim Phi vốn còn đang hơi mơ màng, lập tức tỉnh táo lại: “Cô ấy đâu rồi?” “Cô ấy đang đứng ở cửa đó!” Quan Hạ Nhi đỏ mặt chỉ về phía cửa phòng.
Kim Phi nghe vậy thì nhanh chóng mặc thêm một cái áo choàng vào, rồi mới hô lên về phía cửa: "Tiểu Ngọc, vào đi!"
Lúc này Tiểu Ngọc đẩy cửa bước vào. Đây là đầu tiên cô ấy đến phòng ngủ của Kim Phi, Tiểu Ngọc không nhịn được mà đỏ mặt khi nhìn thấy chiếc giường bừa bộn và Kim Phi đang quần áo không
chỉnh tề.
Lúc trước Kim Phi cũng đã bị Tiểu Ngọc trêu chọc rất nhiều lần, nếu là bình thường, Kim Phi thấy cô ấy như vậy thì chắc chắn sẽ trêu chọc cô ấy hai câu.
Nhưng bây giờ Kim Phi không có một chút tâm trạng nào, vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi: "Sao lại sốt ruột như thế?”
"Tiên sinh, bên xưởng thuốc nổ vừa mới truyền tin đến, đã tìm được kẻ phản bội rồi!" Tiểu Ngọc nói.
"Nhanh thế ư?" Kim Phi hơi sững sờ, sau đó nheo mắt lại hỏi: "Là ai?"
"Trần tú tài của làng Trần Gia!" Tiểu Ngọc trả lời.
"Là anh ta!" Kim Phi khẽ cau mày: "Tại sao anh ta phải phản bội?"
Trước đây, Đại Khang không có nhiều người biết chữ lắm, y có ấn tượng với vị tú tài này, là một người có tính cách thẹn thùng, lúc nói chuyện với người khác thì nhỏ nhẹ, không ngờ lại là kẻ phản bội.
“Lý do anh ta phản bội thì tạm thời vẫn chưa biết,' Tiểu Ngọc lắc đầu.
"Có thể xác nhận là anh ta đã phản bội không?"
"Có thể” Tiểu Ngọc gật đầu.
"Nếu đã xác nhận thì bắt giữ và đưa đến Quân Pháp Đường là được..."
Nói đến đây, Kim Phi chợt hiểu ra, chỉ sợ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đúng vậy,' Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Vừa mới nhận được tin tình báo, Trần tú tài đã cưỡng ép Quan Thất Ca, trốn trong kho thuốc nổ, bắt chúng ta phải gửi cho anh ta một chiếc phi thuyền để anh ta đi Thổ Phiên, nếu không thì anh ta không chỉ giết Quan Thất Ca, mà còn cho nổ tung toàn bộ kho thuốc nổi"
Quan Hạ Nhi đang giúp Kim Phi thắt lưng, khi nghe thấy Tiểu Ngọc nói như thế thì vẻ mặt lập tức tái nhợt.
Quan Thất Ca là anh họ của cô từ đời ông cố nội, là người thứ bảy trong số anh em họ, tất cả mọi người đều gọi anh ta là Quan Thất Ca.
Quan Thất Ca là một người trung thực và chưa bao giờ tranh giành bất cứ điều gì với người khác.
Rất nhiều nhân viên hộ tống từng đi theo anh ta đã lăn lộn đến chức đại đội trưởng rồi mà anh ta vẫn là trung đội trưởng như cũ.
Không phải anh ta không cố gắng lập công, mà là mỗi lần bình chọn đều nhường cơ hội cho người khác.
Sau này khi Kim Phi thành lập xưởng thuốc nổ, cần một người đáng tin cậy để đi quản lý nhà xưởng, nên đã sắp xếp cho anh ta qua đó.