Băng Nhi chỉ là một tỳ nữ, không có mưu mô và phong thái như công chúa Lộ Khiết.
Mình rõ ràng đã phát hiện ra tử sĩ, cứu Kim Phi, còn cùng Sương Nhi bắt sống tử sĩ, nhưng bây giờ lại bị Cửu công chúa nghỉ ngờ.
Băng Nhi cảm thấy hơi uất ức.
Nhưng với tư cách là tỳ nữ, Băng Nhi đã quen nghe theo mệnh lệnh của công chúa Lộ Khiết.
Cho dù trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng cô ta vẫn gật đầu nói: "Vâng!" Cô ta còn không quên trừng mắt liếc nhìn Kim Phi một cái.
Kim Phi cũng không so đo với Băng Nhi, nói thêm mấy câu với công chúa Lộ Khiết, rồi mới nói xin từ biệt.
Quan Hạ Nhi dè dặt hỏi: "Đương gia, ta muốn ở lại đây với Lộ Khiết muội muội một lúc, được không?”
Công chúa Lộ Khiết đang nằm bên cạnh cô, Kim Phi còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó khi y đang chuẩn bị đưa Cửu công chúa rời đi thì phó đội trưởng đội cận vệ đã gõ cửa và hô lên từ bên ngoài: "Tiên sinh!"
"Có chuyện gì vậy?" Kim Phi mở cửa ra và hỏi.
"Có huynh đệ vừa mới báo cáo lại rằng Thiên Tâm phu nhân đã sinh rồi!" Phó đội trưởng trả lời.
"Bắc Thiên Tầm sinh rồi hả?" Kim Phi sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy về phía cửa.
Quan Hạ Nhi vừa mới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghe được lời nói của phó đội trưởng thì đột nhiên đứng dậy: “Lộ Khiết muội muội, nhà ta có việc gấp, chỉ sợ không thể ở đây cùng muội, ngày mai ta lại đến đây gặp muội được không?”
“Tỷ tỷ, tỷ cứ bận việc đi!” Lộ Khiết mỉm cười trả lời.
“Vậy muội nghỉ ngơi chữa vết thương cho tốt, có gì thì hãy nói cho ta biết!"
Quan Hạ Nhi dặn dò một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người là công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Sương Nhi.