Đóng thuyền không chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề kiếm sống của nạn dân mà còn có thể ra khơi vớt rong biển và đánh bắt cá. Đây là cách tốt nhất mà trước mät Kim Phi có thể nghĩ ra được để giải quyết cuộc khủng hoảng lương thực của Đại Khang.
Bên duy nhất chịu tổn thất chính là đại dương.
Dựa theo ý tưởng của Kim Phi, y muốn nhanh chóng đóng càng nhiều thuyền càng tốt, sau đó đợi đến mùa đánh cá cố gắng đánh bắt thật nhiều đàn cá di cư càng tốt. Điều này rất có khả năng sẽ khiến nhóm cá này bị suy giảm trên diện rộng, từ đó khiến cho các loài cá khác ăn nhóm cá này cũng sẽ bị đói theo, có thế dẫn đến sự mất cân băng một phần hệ sinh thái biển.
Nhưng y bây giờ đã không còn để ý đến những điều này nữa rồi.
Người còn không sống nổi, hơi đâu mà quan tâm đến hệ sinh thái biển chứ?
Cho dù mấy loài cá ăn thịt kia có bị đói thì cứ chịu đói đi, nếu không được thì Kim Phi bảo ngư dân vớt bọn chúng lên cùng một thể, vậy thì chúng sẽ không cần phải chịu đói nữa.
Quyết định này của Kim Phi nhận được sự nhất trí tán thành của Cửu công chúa và đám người Đường Tiểu Bắc.
Mọi người lại bổ sung thêm một số chỉ tiết, thảo luận đến tận khi trời tối đến lúc Nhuận Nương đi tới gọi ăn cơm mới kết thúc.
Cửu công chúa ăn cơm xong bèn vào thư phòng viết thư cho Thiết Thế Hâm. Thuật lại chỉ tiết về kế hoạch của Kim Phi, yêu cầu Thiết Thế Hâm và viện Khu Mật nhanh chóng thảo luận nghiên cứu ra phương án cụ thể.
Viết xong thư đã là nửa đêm, nhưng Cửu công chúa vẫn bố trí một chiếc ca-nô. để gửi bức thư về ngay trong đêm.
Rạng sáng ngày hôm sau, Đại Cường dẫn theo nhân viên hộ tống quay trở lại.
Việc đầu tiên sau khi trở về chính là đến tìm Cửu công chúa để phục mệnh.
Lúc đó Cửu công chúa đang cùng Kim Phi, Quan Hạ Nhi và đám người Đường Tiểu Bắc ăn cơm, Đường Tiểu Bắc vừa nhìn thấy Đại Cường thì có phần tức giận.
Bởi vì Đại Cường có thể coi là người do Kim Phi một tay bồi dưỡng, nhưng lần hành động này anh ta lại không nói một chút tin tức gì cho Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc vốn định trách mắng Đại Cường một trận thì lại bị Kim Phi dùng ánh mắt ngăn lại.
Cửu công chúa là Hoàng đế đương triều, sở hữu tất cả quyền điều động binh mã, nếu ngay cả tiểu đoàn trưởng như Đại Cường cũng không điều động được thì cái ngôi vị Hoàng đế này của Cửu công chúa cũng không cần phải làm nữa.
Đại Cường có lẽ cũng không biết Cửu công chúa vẫn chưa bàn bạc với Kim Phi, hơn nữa lúc đó Kim Phi đang làm thêm giờ ở xưởng đóng thuyền, với thân phận của Đại Cường thì không thể chạy đến xưởng đóng thuyền tìm y để báo cáo, làm gián đoạn công việc của y.
Vì vậy trong chuyện này, Đại Cường chỉ là người hành sự theo lệnh, chỉ cần anh ta hoàn thành nhiệm vụ mà Cửu công chúa giao cho, những việc khác không có liên quan gì đến anh ta.
Đường Tiểu Bắc cũng biết mình không có lí do gì để trách tội Đại Cường, thấy Kim Phi ra hiệu bèn cúi đầu ăn cháo tiếp.
Đại Cường thấy trong phòng ăn nhiều người như vậy, có phần muốn nói lại thôi. “Đại Cường, ăn cơm chưa?”
Kim Phi ngẩng đầu lên nhìn Đại Cường: “Nếu chưa thì ngồi ăn cùng đi.”