“Ta chọn cô ấy!”
Kim Phi không chút chần chừ, chỉ tay về phía Quan Hạ Nhi.
Không khí xung quanh lập tức an tĩnh vô cùng.
Lại có người dám lấy kẻ tai họa?
Bao gồm cả bản thân Quan Hạ Nhi, cũng ngây người ra.
Cô biết Tạ Quang, đương nhiên cũng từng nghe qua Kim Phi.
Nghe nói người này là thư sinh luôn cho rằng bản thân thanh cao, sao lại chọn một người xui xẻo như mình chứ?
Vì vậy ngay từ ban đầu cô đã không có chút hi vọng gì với Kim Phi, thậm chí còn nghi ngờ rằng bản thân mình nghe nhầm, thăm dò hỏi: “Huynh… Huynh nói gì?”
“Ta nói ta muốn cưới muội, muội đồng ý gả cho ta không?”
Kim Phi chậm rãi hỏi.
“Ta đồng ý! Ta đồng ý… Cám ơn… Cám ơn huynh…”
Quan Hạ Nhi vô cùng kích động: “Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, làm trâu làm ngựa để báo đáp huynh…”
Đội trưởng nha dịch thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường tới đây, hắn đã nhận thấy cảm xúc của Quan Hạ Nhi không ổn lắm, sợ cô nửa đường nghĩ không thông… Chuyện như vậy không hề hiếm gặp, mỗi năm đều có ‘đồ của nợ’ mãi không gả được đi, trong lúc đi đưa dâu bị kích động liền nghĩ làm chuyện dại dột.
Là người phụ trách của đội đưa dâu, xảy ra chuyện như vậy hắn đương nhiên sẽ bị trách mắng một trận, còn bị phạt tiền.
Bây giờ thì tốt rồi, của nợ này cuối cùng cũng đá đi được rồi.
Đội trưởng nha dịch sợ Kim Phi hối hận, vội vàng nháy mắt với bà mai.
Bà mai hiểu ý, dắt Quan Hạ Nhi tới trước mặt Kim Phi, tuyên bố rằng: “Từ sau này hai người chính là phu thê rồi! Chúc hai vị sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long!”
Nha dịch lấy ra hai tờ giấy, bảo Kim Phi và Quan Hạ Nhi in dấu vân tay lên, để lại cho hai người một tờ, còn một tờ quan phủ giữ.
Nhìn cái gọi là giấy kết hôn, Kim Phi có một cảm giác không thể tin nổi?
Vậy là kết hôn rồi?
Kiếp trước kiếp này… đều là lần đầu tiên kết hôn…
Quan Hạ Nhi ở bên cạnh cũng vậy, nắm chặt giấy kết hôn trong lòng, cũng có một cảm giác không chân thực.
Ngẩng đầu lên nhìn trộm Kim Phi ở bên cạnh, phát hiện Kim Phi cũng đang nhìn cô, cô vội vàng cúi xuống, khuôn mặt khẽ ửng hồng vì xấu hổ.
Sau đó đám người Trương Mãn Thương cũng lần lượt lĩnh giấy, sau đó có vài người tới chọn tiểu thiếp, cuối cùng đưa dâu kết thúc.
Nha dịch và bà mai dắt những cô gái đến tuổi rồi nhưng chưa lấy chồng của làng Tây Hải tiếp tục đi tới làng tiếp theo.
“Kim Phi, lá gan lớn đấy, bùa đêm mà cũng dám lấy, cẩn thận khắc chết ngươi!”
Nha dịch vừa đi, Tạ Quang lưu manh đã cản đường Kim Phi khiêu khích.
“Dốt nát ngu xuẩn!”, Kim Phi lạnh lùng nói: “Bùa đêm cái gì, Hạ Nhi không thể phơi nắng, cho thấy cô ấy trời sinh mạng phú quý!”
“Xì, phú quý cái con khỉ, chỉ sợ ngươi không có mạng mà hưởng phú quý thôi!”
“Bớt lo chuyện bao đồng đi, cút!”
Kim Phi đẩy Tạ Quang ra rồi đưa Quan Hạ Nhi rời đi.
“Hôm nay ta và ngươi chính thức kết thù oán, Kim Phi, sau này ngươi cứ cẩn thận đấy!”
Nha dịch mới đi chưa bao lâu, Tạ Quang không dám động tay, chỉ đành tức giận hét lên.
Kim Phi không buồn quay đầu lại, chỉ giơ tay phải lên rồi để lại ngón tay giữa.
Mặc dù Tạ Quang không hiểu vậy là ý gì, nhưng có thể đoán được nhất định Kim Phi đang chửi hắn.
Vì vậy càng thêm hận Kim Phi, lan truyền tin đồn trong đám đông rằng Quan Hạ Nhi là đồ sao chổi.
Ngu muội dốt nát, không ngờ có người tin thật.
“Xong rồi xong rồi, sao chổi gả vào làng chúng ta rồi!”
“Một kẻ thất bại cộng thêm một kẻ sao chổi, sau này phải tránh xa bọn họ ra mới được”.
“Kim Phi cưới sao chổi rồi, năm sau nhất định sẽ không có tiền đóng thuế, chuẩn bị tòng quân đi”.
“Tòng quân đều phải đi tới trại tiên phong, mà Kim Phi dáng người nhỏ bé, sau khi vào trại tiên phong rồi thì đừng nghĩ tới chuyện quay về nữa”.
…
Người dân không ngừng rì rầm bàn tán phía sau.
“Xin lỗi…”
Giọng nói của Quan Hạ Nhi có chút run rẩy.
“Đừng để bụng, chúng ta không ăn cơm của họ, bọn họ có nói nữa, nói mãi cũng chẳng có ích gì”.
Kim Phi cười nói: “Nhớ kỹ, đừng cãi nhau với kẻ ngốc, nếu không muội cũng sẽ biến thành kẻ ngốc đấy”.
Dù sao thì cũng chỉ là cô thiếu nữ mười tám tuổi, Quan Hạ Nhi bị chọc cười bởi lời nói của Kim Phi, nhìn bóng dáng không mấy vạm vỡ trước mặt, cô dần dần cảm nhận được sự bình yên trong lòng.
“Đây chính là nhà của ta”.
Kim Phi chỉ vào tiệm rèn đổ nát: “Có hơi đổ nát, muội đừng chê nhé”.
Quan Hạ Nhi vội vàng lắc đầu: “Không chê, không chê.
Huynh chịu nhận ta, Quan Hạ Nhi cảm kích không hết.
Sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc để cho huynh đi học…”
“Vậy ta phải cảm ơn nương tử trước rồi!”
Kim Phi học theo bộ dạng của người xưa trong phim truyền hình, mỉm cười chắp tay với Quan Hạ Nhi.
“Là ta nên cảm ơn chàng… cảm ơn chàng…”
Quan Hạ Nhi không biết nên đáp lễ thế nào, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, phịch một tiếng, cô quỳ xuống, dập đầu với Kim Phi…
“Trời đất!”
Kim Phi không ngờ được rằng Quan Hạ Nhi lại phản ứng dữ dội như vậy liền vội vàng kéo cô lên: “Được rồi, được rồi.
Trêu nàng thôi.
Nàng cứ ngồi đi, ta đi đun chút nước nóng”.
“Huynh à… À không, tướng công, chuyện này sao có thể để chàng làm được chứ”.
Quan Hạ Nhi nắm góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Bếp ở đâu để ta đi đun”.
“Tướng công?”
Lần đầu tiên Kim Phi được gọi như vậy, cảm thấy rất thú vị.
Nhưng thấy Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức không ngẩng được đầu lên, sợ cô trong lúc kích động lại quỳ lạy mình thêm cái nữa, y quyết định không trêu cô nữa, chỉ tay về phía phòng bếp.
Quan Hạ Nhi vội vàng chạy vào bếp.
Kim Phi đi theo, gãi đầu nói: “Đun nước xong rồi nàng uống trước đi, nhà không còn gì ăn nữa rồi, ta đi mua chút đồ ăn rồi về”.
Cánh tay đang múc nước của Quan Hạ Nhi dừng lại, ngẩng đầu nói: “Không cần đâu…”
“Cần chứ, dù sao hôm nay cũng là ngày chúng ta thành thân, không thể để bụng đói được, phải không?”
Giọng điệu của Kim Phi rất kiên quyết.
“Không phải, ý của ta là không cần đi mua đồ, khi ra ngoài, mẹ âm thầm cho ta chút tiền phòng thân”.
Quan Hạ Nhi chạy tới mở gói, cẩn thận lấy ra một cục bạc vụn nhỏ và một ít đồng xu, đưa cho Kim Phi.
“Xem ra cha mẹ vợ vẫn rất thương con gái”.
Trong lòng Kim Phi thầm cảm thán, nhận lấy số tiền.
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi rời đi, sau đó lại nhìn tiệm rèn đổ nát, lông mày mới giãn ra không bao lâu liền nhíu lại.
Cái nhà này không có nổi một đồng tiết kiệm nào, tương lai biết sống sao đây…
“Thôi bỏ đi, dù thế nào, người ta bằng lòng chấp nhận mình, kiểu gì cũng không thể tệ hơn trước đây được.
Sống ngày nào hay ngày ấy đi”.
Quan Hạ Nhi chỉ đành an ủi bản thân như vậy.
Nghe nói anh chàng thư sinh này không có tật xấu gì khác, cùng lắm thì ngày mai mặt dày quay về nhà mẹ đẻ, mượn tẩu tẩu cái guồng quay tơ, sau này sử dụng.