"Ca, chuyện của ta huynh không cần phải xen vào, ta tự biết!"
Khánh Mộ Lam không kiên nhãn xua tay: "Nếu như huynh còn tiếp tục thúc giục ta thì ta sẽ đi tìm tiên sinh xin một chỉ tiêu cho binh lính nữ trong quân đội, ta cũng sẽ trở thành tướng quân, sau này cũng sẽ không trở về!"
“Không thúc giục, sẽ không thúc giục nữa, cùng lắm thì ông đây nuôi muội cả đời, cũng không phải là ta không nuôi được!"
Khánh Hâm Nghiêu ở bên ngoài oai phong lãm liệt, lúc này lại bị ăn chặn gắt gao.
Bởi vì anh ta biết, Khánh Mộ Lam thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Trở thành nữ tướng quân vẫn luôn là ước mơ của Khánh Mộ Lam từ khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ Tả Phi Phi và Đường Đông Đông đều đã trở thành chỉ huy của binh lính nữ, cô ấy vẫn giống như trước đây, chỉ có thể chỉ huy đội cận vệ của mình.
Theo Tả Phi Phi tham gia trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, Khánh Mộ Lam nhìn thấy Tả Phi Phi chỉ huy các binh lính nữ chiến đấu, Khánh Mộ Lam vô cùng hâm mộ.
Cho dù không có chuyện này, Khánh Mộ Lam cũng dự định quay lại tìm Khánh Hâm Nghiêu để yêu cầu một số thành viên nòng cốt trong đội và tiền lương, sau đó lại đi bàn bạc với Kim Phi và Cửu công chúa để cố gảng lấy một chỉ tiêu thành lập đội binh lính nữ để thành lập một đội binh lính nữ cho vui.
Nếu Kim Phi biết suy nghĩ của Khánh Mộ Lam, chỉ sợ đã bảo Cửu công chúa giao chỉ tiêu cho cô ấy từ lâu rồi.
Trong quá trình Kim Phi nổi dậy, nhà họ Khánh đã giúp đỡ rất nhiều, Kim Phi không phải là người vô ơn, lúc đánh cường hào phân chia ruộng đất, đương nhiên không có đàn áp nhà họ Khánh.
Mặc dù phân chia ruộng đất của nhà họ Khánh, nhưng nhà họ Khánh đến Tây Xuyên chưa được bao lâu, diện tích ruộng đất chiếm giữ cũng không lớn, Kim Phi sai người phân chia đều những ruộng đất đó cho người của Khánh Thị.
Còn tiền tiết kiệm và nhà cũ mà nhà họ Khánh đã tích góp từng tí một thì Kim Phi cũng không hề động tới một chút nào.
Cho nên, bây giờ nhà họ Khánh vẫn là gia tộc cường hào lớn nhất ở Tây Xuyên, và cũng là gia tộc cường hào duy nhất có thể nói là cực kỳ giàu có.
Khánh Mộ Lam ngẫu nhiên nhặt một thứ gì đó từ tay của Khánh Hâm Nghiêu cũng đủ để cô ấy nuôi một đội quân có quy mô nhỏ.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam, một khi trong tay cô ấy có người và ngựa, sau này nếu có chiến tranh, chỉ sợ cô ấy sẽ chủ động yêu cầu ra tiền tuyến mà không cần Kim Phi nói.
Cứ thế, chẳng khác nào nhà họ Khánh bỏ tiền ra để giúp Kim Phi nuôi sống một đội ngũ, tại sao không làm chứ?
Hai anh em trò chuyện trong khi đội cận vệ ở phía trước cũng đã thay quần áo xong và tập hợp lại.