“Lúc này sao nàng lại gọi Châu Nhi?” Kim Phi vội vàng kéo chăn lên đắp cho Cửu công chúa.
“Ta và cô ấy lớn lên cùng nhau, có gì mà phải kiêng dè chứ?”
Cửu công chúa che miệng cười nói.
Để tránh bị ám sát và cũng để dễ dàng ra lệnh hơn, thời phong kiến, trong cung đình và một số người quyền quý đều có người hầu ở trong phòng.
Châu Nhi cũng coi như tì nữ bên cạnh Cửu công chúa, đương nhiên cũng sẽ như vậy.
Ngày Cửu công chúa và Kim Phi thành hôn, Thấm Nhi và Châu Nhi một người ở đầu giường, một người ở cuối giường, đứng canh như hai vị thần cửa.
Kim Phi cảm thấy không quen nên bảo bọn họ đi ra ngoài.
Nhưng hai người cũng không dám đi quá xa, mà đứng canh giữ ở cửa phòng cả đêm, đuổi cũng không đuổi được.
Vì chuyện này, Kim Phi đã kháng nghị nhiều lần với Cửu công chúa, Cửu công chúa không nói gì, nhưng lúc đó Thấm Nhi đã quen với Kim Phi, cũng hiểu rõ tính cách của y, vậy nên cô ấy và Châu Nhi đi tìm Kim Phi, nói đó là nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa, khuyên Kim Phi đừng quản nhiều chuyện.
Cô ấy còn âm thầm đe dọa Kim Phi, muốn đấu tay đôi với Kim Phi.
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa, Kim phi đã làm theo lựa chọn trong lòng, nhưng yêu cầu ngăn ra một phòng khác cạnh phòng ngủ để Châu Nhi nghỉ ngơi ở đó.
“Nàng không kiêng dè, nhưng ta có!”
Kim Phi tức giận kéo chăn lên, quấn mình lại.
Cửu công chúa thấy vậy, cười đến nỗi mắt cũng cong lên.
Theo truyền thống của Đại Khang, tỳ nữ bên cạnh của tiểu thư căn bản chính là của hồi môn, là nha hoàn làm ấm giường.
Cửu công chúa lớn lên trong cung, suy nghĩ như vậy càng ăn sâu vào trong.
Đáng tiếc, Kim Phi suy nghĩ quá báo thủ, vẫn luôn không động vào Thấm Nhi và Châu Nhi, thậm chí còn làm chủ hứa gả Thấm Nhi cho Ngưu Bôn.
Đúng vậy, trong quan niệm của Cửu công chúa, suy nghĩ của Kim Phi chính là quá bảo thủ.
Nhìn thấy Kim Phi chân tay luống cuống kéo chăn lên, Cửu công chúa bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.
Châu Nhi vẫn luôn thức, nhưng đợi một lúc mới đẩy cửa đi vào, cúi thấp đầu hỏi: “Bệ hạ, sao vậy ạ?”
“Đến thư phòng lấy tấu chương của Ngụy Đại Đồng qua đây”
"Dạ!"