“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Kim Phi đáp lễ Lão Ưng, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này y đã phải trải qua quá nhiều hy sinh, gặp lại Lão Ưng một lần nữa đã khiến cho sự lo lắng
trong lòng của Kim Phi được tan đi rất nhiều.
Ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng như Trương Lương, lúc này cũng nở nụ cười và vỗ mạnh vào bả vai của Lão Ưng.
Nhưng vẻ mặt Lão Ưng lại nặng nề: "Tiên sinh, Lương ca, †a mang đội bay đến Vị Châu, nhưng lại không mang các huynh đệ trở về, phụ sự tin tưởng của tiên sinh và đại soái, xin tiên sinh và đại soái trách phạt!"
Nghe thấy Lão Ưng nói như vậy, bầu không khí vốn đang vui vẻ, lập tức trở nên đông cứng.
“Vào phòng trước rồi nói sau.” Kim Phi dẫn đầu đi vào phòng chỉ huy. Lão Ưng chúi đầu đi ở phía sau.
Vào đến phòng chỉ huy, Trương Lương hỏi: “Nói một chút xem đã có chuyện gì xảy ra.”
Sau đó Lão Ưng kể lại chuyện đã gặp Hải Đông Thanh.
"Ta là đội trưởng đội bay lại không phản ứng kịp thời, chỉ huy các huynh đệ nhảy dù thoát thân, đều là lỗi của tat"
Lão Ưng quỳ xuống đất với vẻ mặt tự trách, đầu cũng gục xuống đất.
Đôi khi, sống sót trên chiến trường cũng không phải là điều may mắn.
Ví dụ như Lão Ưng, kể từ khi tất cả các đồng đội đều hy sinh, anh ta vẫn luôn sống trong tự trách.
Tự trách mình lúc đó phản ứng quá chậm, nếu nhắc nhở mọi người nhảy dù sớm một chút thì có lẽ đã không có nhiều người chết như vậy.
Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy nâng Lão Ưng lên và hỏi: "Lão Ưng, thật ra ngươi không cần phải tự trách, vì Trần Vĩnh Trạch đã tổ chức phục kích từ trước, cho dù các ngươi có nhảy dù trước thì chỉ sợ cũng khó mà thoát được."
"Đúng rồi, Lão Ưng, ngươi làm thế nào mà có thể chạy về từ đất Tấn?" Thiết Chùy tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Trần Vĩnh Trạch không phái người đuổi bắt ngươi ư?"
Nơi mà đội bay bị tập kích được coi là nằm trong đất Tấn, nếu muốn quay về Xuyên Thục thì phải đi xuyên qua đất Tấn mới được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!